Lục Vân Sơ nuốt khan một ngụm nước bọt. Đêm qua chăng? Chẳng lẽ đêm qua Hạc lão do dự giữa việc xuôi bắc hướng nam, cứ mãi lặp lặp , khiến cốt truyện ảnh hưởng, cho đến sáng nay, khi quyết định thuận theo hướng nam, một góc của cốt truyện liền phá hủy, tựa như hiệu ứng domino, liên tiếp kéo theo, ảnh hưởng đến cả một mảng lớn.
Nàng : "Phải, e rằng đầu óc chút mê ."
Văn Giác, kẻ đáng lẽ nổi lôi đình, bất ngờ bật : "Ai ý nghĩ chăng, ăn cho cẩn trọng một chút, nhỡ động niệm sát hại thì ?"
Lục Vân Sơ trợn tròn mắt, cái giọng điệu , quả nhiên mới đúng chất y.
Nàng xoay bỏ . Lời của Văn Giác khiến nàng suy tư, nếu nam chính đổi như , thì Văn Triển tất cũng đổi theo, hôm nay bất thường đến , há chẳng liên quan đến sự biến đổi của cốt truyện ? Lần là vì vết thương lành, thì đây?
Nàng bước mấy bước chân liền Văn Giác gọi .
"Này!"
Thật vô phép tắc, Lục Vân Sơ đảo tròn mắt, trừng mắt lườm y.
Y chẳng mảy may để tâm: "Muội hãy đối đãi hơn với ."
Lục Vân Sơ sững sờ.
Y thu hồi vẻ mặt, thần sắc nghiêm túc đến lạ thường, nay từng thấy, khẽ cụp mi xuống, trong khoảnh khắc , Lục Vân Sơ chợt cảm thấy một nỗi bi thương mơ hồ dấy lên trong lòng: "Số mệnh của đầy rẫy trắc trở, vốn là một kẻ phận hẩm hiu."
Lục Vân Sơ ấp úng cất lời: "Huynh…" Kỳ thực cần hỏi nhiều, hai đều rõ đang nhắc đến ai.
Giọng y khẽ khàng: "Ta rõ những nỗi khổ tâm của , song từng thật sự cứu giúp một nào. Ta hiểu, tựa như hiểu vì nảy sinh ý niệm sát hại ."
Lục Vân Sơ im lặng một hồi lâu, xoay bước về phía y: "Huynh chuyện gì xảy đến với Văn Triển ?"
Văn Giác gật đầu.
Nàng tiến thêm một bước, gấp gáp đưa tay níu lấy vạt áo y: "Huynh thể bày tỏ cho ?"
Văn Giác lắc đầu: "Ta vốn chẳng lành gì. Ta đối đãi với A Triển, nhưng bao giờ làm điều đó." Y : " trong tâm hiểu rõ trái đúng sai, tựa như giờ phút , hiểu rõ vài chuyện hơn hết nên để tự thổ lộ cùng . Vì thế, thể ."
Lục Vân Sơ chằm chằm y, vô cùng nghiêm túc mà mấy bận: "Huynh đổi khác ."
Văn Giác lắc đầu: "Không."
Lục Vân Sơ gật đầu, đang toan cất lời thì chợt cảm thấy một ánh mắt đang đổ dồn về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-156.html.]
Nàng ngoảnh đầu liền thấy Văn Triển đang nơi hành lang.
Ánh mắt chợt dừng tay nàng, Lục Vân Sơ liền vội vàng buông tay. Lục Vân Sơ nghĩ đây là một cảnh hiểu lầm sáo rỗng, bất kỳ ai cũng sẽ nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào giữa nàng và Văn Giác, hai kẻ cứ gặp là như lửa với nước.
Văn Triển quả nhiên để tâm, khẽ mỉm ôn hòa, bước về phía .
Văn Giác gật đầu với .
Lục Vân Sơ đang định kéo Văn Triển rời thì Văn Triển khẽ lắc đầu với nàng, đưa cho nàng một tờ giấy chẳng lấy từ : Ta vài lời chuyện cùng .
Sau khi tuyết ngừng đổ, thế giới chìm một vẻ thanh tĩnh và yên bình đến lạ thường.
Chẳng hiểu vì , khi gặp Văn Triển, trong lòng Văn Giác trỗi lên chút khó chịu, dường như tất thảy sự quan tâm, để ý đây của y, trong thâm tâm đều biến chất.
Y : "Đây là đầu tiên tìm để chuyện."
Văn Triển mỉm .
Văn Giác nghĩ Văn Triển chuyện gì quan trọng cần với , nên y liền chủ động mở lời : "Đệ cùng nàng đồng hành ?"
Văn Triển gật đầu.
Lần y còn như , hề chút phản đối chất vấn nào, chỉ khẽ gật đầu, đáp: "Được." Tình cảnh tương lai bất định, chẳng đến bao giờ mới thể gặp , y : "Chúc đạt sở nguyện."
Văn Triển phần kinh ngạc, giấy: Huynh vẫn còn nhớ nguyện vọng của ư?
Văn Giác lắc đầu: "Trước đây nhớ, đêm qua chẳng vì đột nhiên nhớ . Nhớ thuở , chúng lén lút lên đài chiêm tinh, làm nên nghiệp lớn, thực hiện hoài bão, còn sống một đời an nhàn, vui thú điền viên, một căn nhà nhỏ cùng một chú mèo."
Văn Triển ngờ còn nhớ đến những lời trẻ con của thuở bé, khẽ bật thành tiếng .
Văn Giác thấy lòng chua xót: "Khi khờ khạo, cũng chính si tâm vọng tưởng, nào ngờ trải qua bao thăng trầm, vận mệnh đổi dời, thành nông nỗi ."
Văn Triển : "Ấy là ơn trời."
Trời cao nào rủ lòng thương? Nếu rủ lòng thương thì đến nỗi cơ sự . Văn Giác phản bác, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "Đệ lúc nào cũng , nhẫn nhịn cam chịu, chuyện gì xảy cũng hề buồn bực."
Văn Triển lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc của Văn Giác, : "Đệ cũng từng bất mãn ."
Văn Giác nhướng mày, làm hiệu cho tiếp tục.
Văn Triển liền từ tốn tiếp lên giấy: "Khi tranh cãi với Lục Vân Sơ, vô cùng buồn bực."