Hối Cơ chắp hai tay: "Nếu chỉ một thoát , khả năng là bao nhiêu phần?"
Liễu Tri Hứa nhíu mày, khẽ thở dài, đáp án quá rõ ràng.
Lục Vân Sơ thấy bọn họ vẻ mặt ủ dột, bèn : "Ngại gì chứ, thấy Hạc lão ý định động thủ với chúng ." Dù bọn họ cũng là nam nữ chính, chắc chắn sẽ hề hấn gì.
Nàng chỉ chân gà, : "Nếu các ngươi rảnh rỗi, hãy giúp sơ chế chỗ chân gà ."
Cả ba : ...
Bọn họ ghế con, dùng kéo sơ chế chân gà, nào ngờ việc bàn luận kế sách thành thế .
Chân gà cho nồi, chất gelatin nhiệt độ cao làm tan chảy, hương thơm đặc trưng dần dần lan tỏa. Chân gà thoạt vẻ kỳ lạ, nhưng khi thấm đẫm sắc nước sốt nâu sẫm, đặc sánh, óng ánh, quả thực khiến khỏi nuốt nước bọt.
Đậy vung, dùng lửa nhỏ hầm chân gà, để gia vị và nước sốt thấm đẫm từng thớ da của chân gà.
Các vị quây quần, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bỗng nhiên cảm thấy an tâm lạ thường, : "Ngươi xem Hạc lão đang nghĩ gì, trông vẻ giống tay ."
"Không , cũng thấu , tóm vẫn nên cẩn trọng là hơn."
Bọn họ rôm rả bàn tán, đợi chân gà hầm xong, Lục Vân Sơ bèn ngắt lời: "Xong ."
Các vị sững sờ, cùng Lục Vân Sơ lượt trở chính sảnh.
Bên ngoài bắt đầu tuyết đổ, Hạc lão nhắm nghiền mắt, dường như đang lắng tiếng tuyết rơi.
Nghe thấy động tĩnh, lão mở mắt, tiên ngửi thấy một mùi hương nồng đượm của món mặn tươi rói.
Lục Vân Sơ đặt niêu lớn lên bàn, lão liếc trong niêu, cả niêu lớn đầy ắp những cua tươi, sườn non, bánh gạo, và cả những chiếc chân gà béo ngậy.
Hạc lão : "Tiểu hữu đây ý gì, thêm thắt những nguyên liệu khác ?"
Lục Vân Sơ hề cảm thấy gian trá: "Vì thấy trong phòng bếp sẵn , nên dùng luôn ." Dù ăn uống sung túc một chút cũng chẳng hề thiệt thòi: "Chỉ dùng chân gà cũng thể chế biến món ăn, chân gà trộn cũng vô cùng mỹ vị, nhưng nay tiết trời đông giá, thiết nghĩ cần chế biến món nguội nữa ."
Bánh gạo cùng chân gà nấu chung, khiến nước sốt đặc sánh, bao trùm bộ nguyên liệu. Nước sốt màu nâu đỏ bán trong suốt, lấp lánh ánh dầu, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ lên , khiến sắc màu trong niêu càng thêm phong phú, bắt mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-150.html.]
Mùi thơm đặc trưng của món mặn nồng nàn xộc thẳng khứu giác, Hạc lão liền thẳng dậy, : "Đã tối muộn thế , lão già làm thể dùng bữa quá nhiều món mặn như thế ."
Lục Vân Sơ bèn : "Vậy thì xin lão dùng thử chút bánh gạo xem ."
Nàng cũng chẳng chút câu nệ, múc cho những còn mỗi một bát nhỏ, để cùng nếm thử. Dù bọn họ cũng còn trẻ, dùng bữa khuya một chút cũng chẳng .
Chân gà hầm mềm rục, hòa quyện nước sốt đậm đà. Nước thịt sánh mịn quyện chặt lấy từng miếng bánh gạo. Gắp lên, nước sốt còn sánh , kéo thành tơ.
Bánh gạo mềm mại, bản vô vị, chỉ vị nước sốt đậm đà. Có vị ngọt của thịt cua, vị mặn của nước tương, và đặc biệt nhất là vị béo ngậy của chân gà, khác hẳn vị thịt thông thường. Chất collagen dồi dào trong chân gà khiến vị béo càng thêm đậm đà, quyến luyến mãi nơi đầu lưỡi.
Hạc lão nuốt xuống một miếng bánh gạo, thần sắc liền trở nên cổ quái.
Ngẩng đầu lên , thấy đều cắm cúi dùng bữa ngon lành, chẳng ai để ý đến lão. Thế là lão lén lút đưa đũa gắp một miếng chân gà.
Chân gà hầm đến mức gần như bong khỏi xương, lớp da mềm mại treo lủng lẳng xương, liên kết bởi những sợi gân dai dai, dẻo quánh. Bỏ bát, phần đáy đọng lớp nước sốt sánh đặc.
Chân gà nhiều thịt, cắn chỉ thấy chất dẻo mềm rục. Mút một cái, xương liền tuột , chỉ còn lớp da thịt mềm rục, dường như chẳng cần nhai cũng tan chảy nơi khoang miệng.
Cho dù Hạc lão cứng miệng đến mấy, cũng thể thừa nhận chân gà quả thực thể chế biến thành món ăn mỹ vị.
Lão chút cứng nhắc, suy nghĩ xem nên mở lời với Lục Vân Sơ .
Mà Lục Vân Sơ như quên bẵng chuyện , ngừng gắp thức ăn cho Văn Triển, khiến ba còn lo lắng bất an, cứ như thể đây là bữa ăn cuối cùng khi hành hình.
Thế là bầu khí bàn ăn bắt đầu trở nên căng thẳng. Tiếng đũa va lách cách, đều tranh gắp thức ăn bát, đến nỗi cũng chẳng rõ đang tranh đoạt thứ gì.
Đợi đến khi Hạc lão ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ chen lấn vội vã đầy lo âu của bọn họ, khỏi phì . "Bọn thiếu niên , gì mà so đo từng li từng tí với chúng chứ."
Lục Vân Sơ dùng bữa ngon miệng, song nào sánh bằng hai nam nhân bàn. Nàng chỉ thể ngừng gắp thức ăn cho Văn Triển.
Văn Triển dùng bữa nhanh bằng những khác, cuối cùng đành chịu thua cuộc, nồi trống mà vẻ mặt giấu nổi sự bất mãn.
Lục Vân Sơ kéo nhẹ vạt áo : "Chẳng cả, hễ dùng, đều sẽ tự tay làm cho . Bọn họ thì đừng hòng nếm thử ."
Hối Cơ và Vấn Giác bên cạnh cảm thấy như châm chọc. Hai khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Không đúng, cũng đói lắm, nãy tranh giành làm chi đây chứ."