Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:19:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

, nàng mắt đỏ hoe, chăm chú chằm chằm, tựa hồ thế gian , ngoại trừ , nàng chẳng còn thấy bất cứ ai khác.

Lục Vân Sơ hỏi: "Văn Triển, thẳng mắt , cho , sợ hãi điều gì?"

Nàng vẫn nhớ đầu tương ngộ, là một cố chấp đến , thà quỳ gối chịu đựng vết thương lở loét khắp chân, cũng chẳng chịu uốn cong sống lưng.

Vậy mà một như thế, vì sợ nàng chán ghét, sợ nàng bỏ rơi , mà khúm núm lấy lòng, liều mạng hôn lên đầu ngón tay nàng, sợ nàng sẽ tức giận vì sự che giấu của .

Nàng thật sự nên làm cho , chẳng dám nổi giận nữa, mà thở dài : "Ta làm thế nào, mới chịu tin tưởng tâm ý của đây?"

Lông mi run rẩy, chẳng hiểu ý tứ của nàng.

Nàng tiến gần thêm chút, theo bản năng rụt rè lùi tránh.

Nàng vội vàng nắm lấy vạt áo , trong lúc vội vã, cả hai liền lăn .

Lục Vân Sơ tựa hẳn lòng , thể mềm mại phủ phục, khẽ nhích gọn lồng n.g.ự.c rắn chắc . Tai nàng ép sát hung khâm, rõ mồn một tiếng tim đang đập mãnh liệt.

"Ta hề giận ." Nàng khẽ thốt: "Chẳng qua là lòng quặn đau, oán trách bản đủ sức xoay chuyển cục diện mà thôi."

Văn Triển vốn dĩ câm lặng, chẳng thể hồi đáp nàng, nên nàng chỉ cần bày tỏ tâm tư, bởi lẽ đời , nào ai lắng nàng thấu đáo hơn y.

"Ta nào những biến cố ập đến, vì lẽ gì chẳng hé lời cho ? Ta chẳng mà gánh chịu bao thương tổn, ngay cả khi cơn đau giày vò, vẫn gắng gượng..."

Trái tim đang đập cuồng loạn, dồn dập của Văn Triển, giờ đây dần lắng xuống, trở nên êm ả.

"Trước đây từng , rằng cứu ắt gánh chịu thống khổ cho kẻ cứu chăng?"

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo thẳng .

Sau biến cố qua, Văn Triển chẳng còn dám vọng ngôn, chần chừ giây lát, vẫn khẽ gật.

Lòng Lục Vân Sơ dấy lên niềm xót xa, hỏi: "Khi tìm đến , sẽ gặp biến cố gì chăng?"

Văn Triển khẽ lắc đầu.

"Dù gặp hiểm cảnh nào, cũng sẽ đến cứu , bất kể sinh tử, đúng ?"

Văn Triển chút do dự, kiên định gật đầu.

Hung khâm nàng như nén chặt, hồi tưởng những chuyện trải qua hai kiếp phù sinh, nàng hỏi: "Vậy nếu khi đó sẽ chết, cũng sẽ bất chấp mà đến cứu , thế mạng cho , ?"

Văn Triển chẳng cần suy xét toan gật đầu, khẽ cựa quậy, liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Vân Sơ đang chằm chằm y, vội vã khựng .

Nàng khẽ đánh nhẹ : "Sao nghĩ, nếu mà lâm tử địa, để đơn độc cõi hồng trần , sẽ nương tựa ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-138.html.]

Chuyện từng xảy , Văn Triển chẳng thể tự giả định, song thấy Lục Vân Sơ đau lòng khôn xiết, vội nắm chặt lấy tay nàng, lắc đầu nguầy nguậy, ngụ ý rằng y tuyệt sẽ làm điều .

Nàng đôi mắt chăm chú , một hồi lâu mới khẽ thở dài: "Nhớ kỹ lời đấy." Nàng hỏi: "Chân gãy, đau đớn lắm ?"

Văn Triển dùng ngón tay khẽ lên lòng bàn tay nàng: "Cũng tàm tạm."

"Đồ dối trá!" Nàng khẽ rụt tay về, chân gãy rõ ràng thống khổ vô cùng, nàng giờ đây nhắc vẫn còn kinh hãi, làm thể là 'tàm tạm' chứ?

Giọng điệu nàng phảng phất sự bực dọc, Văn Triển liền bất giác luống cuống. Chả là cảnh nàng nức nở mà hất tay , tạo thành ám ảnh quá đỗi sâu sắc, đến mức ngay cả khi đối mặt với giọng điệu kích động , y cũng bắt đầu dè dặt hơn bao giờ hết.

Nàng níu lấy , ấn môi lên môi , đợi thể y dần mềm mại rã rời, chẳng còn sự cứng ngắc nữa mới chịu buông.

Nàng phục hung khâm , khẽ thủ thỉ: "Có mỗi ngày trăm bận thổ lộ tâm ý, mới tin tưởng tấm lòng thành của chăng?"

Hắn khẽ cựa quậy, tựa hồ biện giải đôi lời.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu, khẽ nhích thể lên cao hơn chút nữa, ấn môi hôn : "Đây là đầu tiên trong ngày ." Nàng đoan trang thẳng mắt , nghiêm nghị cất lời: "Ta... thích ."

Môi Văn Triển khẽ run run, cố gượng dậy, kéo tay nàng , toan đôi lời.

Nàng thẳng dậy, khẽ tránh sang bên: "Ta , sắp sửa khiến phiền lòng ."

Văn Triển ngẩn giây lát, cụp hàng mi dài, luống cuống cúi gằm mặt.

"Trừ khi cũng thổ lộ những lời tương tự." Nàng nữa đặt môi lên : "Ta... thích ."

Văn Triển ngây ngốc ngẩng đầu lên, một hồi lâu mới vỡ lẽ nàng đang ám chỉ về câu 'thích ' .

Nàng xòe rộng bàn tay, ý tứ rõ ràng đến thế: "Hãy cho thấy ."

Văn Triển chần chừ mãi, chẳng thấy động thái gì.

Lục Vân Sơ cứ nghĩ dáng vẻ , hẳn y sẽ nóng lòng những lời yêu thương để xoa dịu nàng.

Nàng đoán sai , chợt chút cam lòng, bèn áp lòng bàn tay sát gần hơn nữa.

Văn Triển lòng bàn tay nàng, ngước mắt thẳng gương mặt nàng, chẳng rõ đang toan tính điều gì.

lúc Lục Vân Sơ gần như tuyệt vọng, toan rụt tay về, thì bỗng thẳng dậy, đầu gối khẽ cựa, nhích gần nàng hơn.

Lục Vân Sơ thấy ngẩng đầu, lấy hết dũng khí ngước nàng, thâm tình dâng trào trong đáy mắt, e thẹn nồng nhiệt thể kìm nén.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khẽ lay động, khiến nàng dồn sự chú ý lên dung nhan .

Rồi run run đưa tay lên, nâng niu gương mặt nàng, chẳng cho nàng rời mắt khỏi dù chỉ nửa phân.

Loading...