Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-07-23 23:46:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Giác trong lòng vô cùng uất ức.

“A Triển...”

Văn Triển làm như thấy , khẽ vẫy tay về phía Lục Vân Sơ, đoạn giơ hai bộ y phục đang cầm trong tay lên, nhẹ nhàng phủi phủi.

Lục Vân Sơ giơ tay chỉ : "Ta bộ bên trái."

Văn Triển khẽ mỉm với nàng, đoạn xoay , tiếp tục xếp gọn y phục.

Văn Giác tức đến mức hộc máu, hạ giọng đầy vẻ cam lòng: "Sao ngươi thể để làm những việc vặt vãnh ?"

Lục Vân Sơ ngây thơ đáp: "Không bảo làm , tự nguyện cả. Hơn nữa, xếp y phục ngăn nắp, còn phân loại theo màu sắc và kiểu dáng đấy nữa..."

Văn Giác thể thêm nữa, hậm hực phất tay áo bỏ .

Trước khi màn đêm buông xuống, cả nhóm rời khỏi khách điếm. Để tránh tai mắt thiên hạ, họ chia thành nhiều toán nhỏ, Lục Vân Sơ và Văn Triển đương nhiên là cùng Văn Giác, ba bọn họ cùng một nhóm.

Văn Giác cùng Văn Triển phi ngựa , còn Lục Vân Sơ và Liễu Tri Hứa thì trong xe ngựa theo .

Hai Văn Giác và Văn Triển im lặng một hồi lâu, cuối cùng Văn Giác vẫn nhịn , cất tiếng hỏi Văn Triển: "Đệ và nàng rốt cuộc là mối quan hệ thế nào?"

Văn Triển nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu . Còn thể là thế nào đây?

Văn Giác lời hỏi cũng vô ích thôi, vả Văn Triển cũng tiện đáp lời , nhưng vẫn nén nổi, tiếp tục : "Năm xưa hai thành , quả thực cũng gánh một phần trách nhiệm nhỏ. Khi thấy vô cùng phẫn uất, chỉ kích tướng một phen, nào ngờ thành nông nỗi ."

Văn Triển vốn chẳng đáp lời , nhưng thấy ủ dột, vẫn khẽ thở dài một tiếng, đoạn giơ tay vỗ nhẹ vai .

Văn Giác lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều phần: "Đệ trách ?"

Văn Triển đương nhiên là khẽ lắc đầu.

Văn Giác liền : "Vậy thì quá. Ta sẽ tức khắc lo liệu cho hai hòa ly, nàng tuyệt đối chẳng lương phối."

Văn Triển vốn chẳng chút biểu cảm nào, xong lời , lườm một cái đầy vẻ bất lực, thúc ngựa vượt xa một đoạn, sánh bước cùng nữa.

Văn Giác tức khắc bám theo.

Hai rời khỏi đội, tiếp nối tiến đến nơi tập kết.

Văn Triển xuống ngựa, Văn Giác vội vàng theo sát, nhanh chân chạy , túm lấy , vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Đệ giận là giận ngay như ?"

Văn Triển .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-132.html.]

Văn Giác lòng nóng như lửa đốt: "Chẳng lẽ là vì hai xứng đôi ư?"

Văn Triển vốn dĩ chẳng buồn đoái hoài đến , nhưng thấy sốt ruột đến , cuối cùng vẫn quyết định giãi bày tường tận.

Hắn nhặt một cành cây khô mặt đất, tìm một đất bằng phẳng, lên đó hai chữ: Chẳng .

Văn Giác mặt mày hớn hở: "Đệ cũng cảm thấy hai xứng đôi ? Ta mà! Người như nàng, vốn dĩ chẳng xứng đáng, chẳng lẽ nhận ư?"

Vừa dứt lời, liền thấy Văn Triển tiếp đất: Kẻ xứng đôi, chính là .

Văn Giác ngẩn , trợn tròn mắt, cẩn thận xác nhận nhầm chữ giữa đêm tối: "Đệ rốt cuộc đang ?"

Văn Triển động đậy.

Văn Giác vòng quanh vài vòng, đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân thình thịch, cuối cùng xổm mặt : "Đệ, , ôi! Chẳng lẽ đang nghĩ nàng ái mộ , còn chỉ là kẻ thế thôi ư?"

Văn Triển: ...

Hắn buông cành cây trong tay xuống.

Văn Giác vội vàng nắm lấy tay , rõ ràng giây còn đang hồ đồ, giây thốt lời lẽ lý lẽ: "Đệ nghĩ ? Đệ động tâm với nàng ư? Nếu động tâm, cớ chẳng thể là xứng đôi?"

Nhắc đến Lục Vân Sơ, sắc mặt Văn Triển tức khắc trở nên nhu hòa, nhặt cành cây lên: Ta...

Viết một chữ, những con chữ đó như mắc kẹt, chẳng thể .

"Ta vẫn cho rằng nên động lòng với nàng , nàng chẳng ." Văn Giác nghiêm túc : "Chuyện quả là một mớ bòng bong, chớ nên dây dưa ."

Văn Triển dùng cành cây cào cào đất hai cái, xoá con chữ , bên cạnh thêm: Huynh chớ bôi nhọ nàng.

Văn Giác tức giận đến độ: "Đó là điều mấu chốt ư? Cớ tin tưởng nàng đến ? Thái độ của nàng đối với , thấy rõ ư?"

Văn Triển ngẩng đầu, liếc xéo một cái, dường như đang ngầm : Huynh chẳng đáng kiếp ư?

Trong lòng Văn Giác như trúng một mũi tên độc, khẽ hít sâu một , quyết định đổi sang chủ đề khác: "Được , nếu để tâm đến nàng , thì hãy bảo nàng lương, cùng an phận sống qua những tháng ngày bình dị——"

Văn Triển liếc một cái nữa, lập tức ngậm miệng, đổi giọng: "Thôi , sẽ nhắc đến nàng nữa. Còn nàng , đối xử với thế nào? Đệ chắc là nàng lừa gạt mê hoặc—ý là, chắc là thật lòng yêu thích nàng ?"

Văn Triển liên tục gật đầu.

Văn Giác hỏi: "Còn nàng thì ?" Hắn cho rằng Lục Vân Sơ vẫn buông bỏ , bởi lẽ nếu chẳng khắp nơi nhắm , hơn nữa chắc chắn sẽ chẳng đối xử với Văn Triển thật lòng. Thế nên, câu hỏi dò xét Lục Vân Sơ đối xử với .

Văn Triển mặt đất vài con chữ, Văn Giác cúi đầu, tức thì im bặt.

Văn Triển hiểu lầm, tưởng hỏi "Còn nàng thì ?" là chỉ "Nàng cũng thích ?".

Loading...