Hành động nho nhỏ khiến lòng nàng khẽ gợn sóng, khóe miệng bất giác cong lên, nàng nghiêng hôn lên mi tâm Văn Triển.
Văn Triển tiến bộ nhanh chóng. Thuở còn chẳng dám nàng, đến khi chạm một cái liền cả đờ đẫn, giờ đây quen với những sự tiếp xúc mật. Thực , cũng đang nỗ lực tiến gần đến Lục Vân Sơ.
Văn Triển quen với việc nàng "động tay động chân" nên chẳng chút phản ứng gì. Hắn chỉ dừng , đợi nàng hôn xong, ngay ngắn, mới tiếp tục chữ: "Ngày đầu tiên nàng với ."
Lục Vân Sơ "hả?" một tiếng, một lát mới chợt nhớ . Ngày đầu tiên xuyên đến chốn , nàng từng với Văn Triển rằng bản chẳng Lục Vân Sơ của thuở .
Bởi , ngay từ ngày đầu tiên, từng ấn định hình ảnh Lục Vân Sơ của thuở lên nàng. Như thế, những ngày tháng nàng cứ mãi ngập ngừng, dám đến gần , thật đều là phí hoài tâm sức.
"Giả như nguyên chủ nữ phụ trêu ghẹo , cố ý thốt những lời để hành hạ thì ?"
Văn Triển khẽ gật đầu, dường như đang chìm đắm trong hồi ức, cả đôi mày lẫn khóe mắt đều phảng phất vẻ dịu dàng ấm áp.
Hắn lên lòng bàn tay nàng: "Bởi lẽ khi thấy nàng, đoán định điều ."
Lục Vân Sơ ngẩn ngơ, thật khó lòng tưởng tượng tâm trạng của Văn Triển lúc đó . Làm thể chỉ một cái phát hiện khác đổi hồn cốt chứ?
Nàng chợt chọc ghẹo Văn Triển: "Vậy nhất kiến chung tình với ?" Đáp án vốn quá rõ ràng, ai gặp đem lòng yêu một kẻ từng hành hạ , ám ảnh tâm lý là điều may mắn lắm .
Văn Triển cứng đờ, hàng mi run rẩy, lặng lẽ đẩy nhẹ ngón tay nàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng thành quyền – đó là biểu lộ sự từ chối trả lời câu hỏi .
Lục Vân Sơ nghĩ câu hỏi đó khơi gợi những chuyện vui trong lòng Văn Triển, khiến thoải mái. Nàng bỗng mềm lòng, áy náy khẽ đặt một nụ hôn lên trán .
Ai ngờ Văn Triển bỗng nhiên khẽ cựa quậy đầu, Lục Vân Sơ tưởng tránh né nụ hôn thì ngẩng mặt lên, đón lấy bằng đôi môi.
Lục Vân Sơ ngẩn , đây là ý gì?
Nàng cảm thấy nếu nghiêm túc suy nghĩ hẳn thể lý giải nhiều vấn đề, thế nhưng nàng Văn Triển hôn đến choáng váng đầu óc, chẳng nghĩ điều gì, chỉ thể than rằng hồng nhan quả là họa thủy.
Xe ngựa đến trấn , cả nhóm nghỉ chân tại khách điếm gần cửa thành nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-125.html.]
Càng về phía bắc càng hoang vắng, việc ăn uống còn phong phú như , thức ăn ở khách điếm cũng chỉ tầm thường, thịt vị thịt, rau cũng úa tàn, vị nhạt nhẽo.
Người đến mùa đông đặc biệt thèm ăn thịt, Lục Vân Sơ lâu thưởng thức vị thịt béo ngậy, ăn những miếng thịt mỡ màng.
Nàng chần chừ một chút, vẫn hỏi tiểu nhị: "Gần đây chỗ nào bán thịt heo ?"
Tiểu nhị cũng mảy may để ý, nhiệt tình chỉ đường cho nàng: "Ra cửa rẽ , cứ men theo con phố đến cuối đường, ngài hỏi, ngay khu vực đó đó."
Lục Vân Sơ lời cảm tạ với , kéo Văn Triển cửa: "Đi thôi, mua thức ăn."
Văn Triển và Lục Vân Sơ cứ như hình với bóng, khăng khít rời, hận thể lúc nào cũng ở bên . Đám thị vệ chú ý là hai biến mất, bọn họ vô cùng bất lực, chỉ thể vội vàng đuổi theo tìm kiếm.
Con đường rẽ khi khỏi cửa, đến cuối đường là gần cửa thành, lượng qua đông đúc. Văn Triển và Lục Vân Sơ nắm tay , chút e lệ, buông .
Lục Vân Sơ cảm nhận , giả vờ tổn thương mà : "Chàng buông tay , chê làm mất thể diện ư!"
Văn Triển vốn còn đang lim dim mắt, đôi mắt thon dài trông vẻ lạnh lùng, thấy câu , lập tức tỉnh bừng, mở to mắt, trong giây lát trở vẻ ngây dại như mèo con.
Cho dù thể chuyện, đối mặt với loại oan khuất lời cũng vạn lời cũng khó bề phân trần, huống chi là thể , cũng giấy bút để chữ.
Hắn lo lắng lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Vân Sơ, tỏ ý như nàng .
Lục Vân Sơ phủi tay : "Ôi chao, buồn lòng khôn xiết, thật đau lòng quá."
Nói đoạn liền nhanh chóng chạy về phía .
Trò diễn vụng về đến trẻ ba tuổi còn khó mà qua mặt, mà thể lừa Văn Triển.
Văn Triển hình cao lớn, bước chân dài rộng, vài bước đuổi kịp nàng, nắm lấy tay áo nàng.
Động tác giằng co qua của hai họ thu hút ánh của ít qua đường, còn bằng lúc nãy cứ lặng lẽ nắm tay, che kín tay áo thì cũng chẳng ai để ý.
Lục Vân Sơ mặt vẫn bình thản, chẳng chút bận tâm, hất tay một cái, tiếp tục chạy, chẳng màng giữ lễ tiết khuê các.