Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 97: Chịu không nổi nữa

Cập nhật lúc: 2025-09-29 23:14:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi lập tức than thở.

“Đáng tiếc quá, chúng chỉ hơn trăm , mỗi vác một hoặc hai bao, đến lúc đó vẫn còn một nửa ở đây.”

Quá đỗi đáng tiếc, lương thực đó! Mang về hết, mùa đông chẳng thiếu ăn nữa .

Không mang về , để ở đây, đại quân Nhung Khương đuổi tới, vẫn là sẽ chuyển về.

Không để đại quân Nhung Khương lợi, đề nghị: “Hay là, dùng một mồi lửa đốt sạch lương thực còn ? Chúng , cũng đừng để Nhung Khương lấy mất.”

Triệu Cẩm Xuyên Lam Giới Không Gian của Tô Hiểu Đồng thể chứa nhiều thứ, khi đồng tình, vội vàng : “Đừng chậm trễ nữa, chư vị cứ vác mà , phần còn cứ để xử lý.”

Trên tự nhiên toát một loại uy nghiêm của bậc thượng vị, , một cái, đều phản đối.

Lo lắng đại quân Nhung Khương đuổi đến, lập tức dốc hết sức vác lương thực, bước ánh trăng mờ ảo.

Vẫn còn dây thừng chín cỗ xe ngựa cởi , thậm chí cỗ xe ngựa thứ mười còn sót vài bao lương thực.

Thôn dân ở phía ngoái , trong lòng tràn đầy luyến tiếc.

Bọn họ sự gian khổ khi trồng trọt, nếu bảo bọn họ dùng một mồi lửa đốt sạch, bọn họ cũng đành lòng, vì thế chỉ thể ôm đầy tiếc nuối mà rời .

Tô Hiểu Đồng bảo Ngụy Đại Chùy , chỉ còn ba nàng, Thác Bạt Phong và Triệu Cẩm Xuyên.

Vốn dĩ Triệu Thất cần tới, nhưng yên tâm về sự an nguy của Triệu Cẩm Xuyên, nên dù thế nào cũng tới bảo vệ Triệu Cẩm Xuyên.

Tô Hiểu Đồng mặt Vinh Hạnh và Triệu Thất từng lộ Lam Giới Không Gian của , nhất thời chút do dự nên để hai họ thấy .

Càng nhiều về Lam Giới Không Gian của nàng, nàng càng gặp nguy hiểm, bảo vệ bản , chỉ thể giữ bí mật tối đa.

Giá mà hai thể rời thì mấy.

rõ ràng chỉ cần Triệu Cẩm Xuyên ở đây, bọn họ sẽ thể rời .

Tô Hiểu Đồng cân nhắc lợi hại, : “Triệu Cẩm Xuyên, ngươi và Triệu Thất cũng !”

Triệu Cẩm Xuyên thấy nàng cố ý điều , liền nàng sắp dùng Lam Giới.

Hắn chỉ chiếc Lam Giới ngón tay Tô Hiểu Đồng, ngầm ý : “Thứ thể chứa ?”

Tô Hiểu Đồng liếc đoàn xe dài phía , chút tiếc nuối : “Có thể thì thể, chỉ là tiêu hao ít tinh thần lực, mang hết, e rằng…”

Triệu Cẩm Xuyên trong lòng thắt , “E rằng cái gì?”

Tô Hiểu Đồng cuối cùng vẫn nỡ để lương thực đó cho Nhung Khương, đôi mắt ngưng đọng chằm chằm lương thực xe ngựa, khẽ thở dài một , : “Không , chắc là thể chịu đựng .”

Đã quyết định, nàng hít sâu một , tập trung tinh thần lực, giơ cánh tay lên.

Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng vàng nhạt liền lan từ tay nàng.

Triệu Cẩm Xuyên rõ, luồng ánh sáng vàng nhạt đó phát từ chiếc nhẫn màu xanh lam mấy nổi bật nàng đeo ngón trỏ.

Ánh sáng vàng nhạt như dòng nước chảy qua, chẳng mấy chốc bao bọc tất cả bao lương thực xe ngựa.

Thác Bạt Phong, Vinh Hạnh và Triệu Thất thấy cảnh tượng đó, tất cả đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Tô Hiểu Đồng từng giải thích cho bọn họ, nên dù kinh ngạc, bọn họ cũng rốt cuộc đó là chuyện gì.

Theo thời gian trôi qua, ánh sáng vàng nhạt càng lúc càng đậm hơn.

Triệu Cẩm Xuyên chăm chú chớp mắt, trong lòng ngưỡng mộ khâm phục.

Tuy nhiên, điều lương thực quá nhiều, Tô Hiểu Đồng thu hết gian, tiêu hao ít tinh thần lực.

Tô Hiểu Đồng cố gắng kiên trì, đôi mày nhíu chặt .

Với tinh thần lực hiện tại của nàng, việc thu nhận nhiều đồ vật Lam Giới Không Gian chỉ trong một là một thử thách giới hạn đối với nàng.

Dĩ nhiên, nàng cũng thể chia thành nhiều đợt.

Chỉ là, chia thành đợt cũng điều bất lợi, nàng thu xong phía , thể phía sẽ thể tập trung chút tinh thần lực nào nữa.

Nói cách khác, bất kể nàng dùng phương pháp nào để thu lương thực gian, tinh thần lực tiêu hao đều như .

Nửa khắc đồng hồ trôi qua, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng vẫn bất kỳ động tĩnh nào.

Triệu Cẩm Xuyên khỏi lo lắng, điều giống với những gì nghĩ, Tô Hiểu Đồng khi thu đồ vật Lam Giới Không Gian, dường như cũng thể tùy tâm sở dục ( làm gì thì làm) bất cứ lúc nào.

“Hiểu Đồng…” Thấy Tô Hiểu Đồng nhíu chặt mày, đoán độ khó khi nàng thu đồ, mở miệng gọi Tô Hiểu Đồng dừng tay.

Không ngờ đúng lúc , Tô Hiểu Đồng nắm c.h.ặ.t t.a.y , các bao lương thực ánh sáng vàng nhạt bao bọc trong nháy mắt biến mất, mà những luồng ánh sáng vàng nhạt đó cũng trở về Lam Giới với tốc độ mắt thể thấy.

Xong .

Dốc hết sức bình sinh thu lương thực gian, Tô Hiểu Đồng tiêu hao quá nhiều tinh thần lực trong thời gian ngắn, thu xong lương thực liền suy nhược tinh thần mà quỳ sụp xuống.

“Hiểu Đồng…” Triệu Cẩm Xuyên nhanh chóng chạy tới đỡ nàng dậy.

Tô Hiểu Đồng yếu ớt ngẩng đầu, thấy sự quan tâm trong mắt , nàng kéo khóe miệng nở một nụ khổ, : “Ta chịu nổi nữa , đành làm phiền ngươi cõng về thôi.”

“Được, sẽ cõng ngươi.” Triệu Cẩm Xuyên nhẹ nhàng đồng ý.

Lời ấm áp thấm lòng , Tô Hiểu Đồng khẽ đáp một tiếng, an tâm ngất lịm .

Triệu Cẩm Xuyên ôm nàng, cảm thấy nàng mềm oặt như một cuộn bông, còn chút sức lực nào.

Ba Thác Bạt Phong kinh ngạc đến ngây .

Trước đó bọn họ đều cảm thấy Tô Hiểu Đồng lợi hại như Thiên Thần, nào ngờ vị Thiên Thần chỉ trong chốc lát rơi xuống mặt đất.

Triệu Cẩm Xuyên đầu ba , nghiêm nghị : “Bí mật của Hiểu Đồng cô nương, các ngươi tuyệt đối nhắc đến mặt khác.”

Mệnh lệnh truyền xuống, Triệu Thất và Vinh Hạnh lập tức thẳng , trang trọng cam đoan.

“Thiếu gia yên tâm, hai chúng tuyệt đối tiết lộ ngoài.”

Thời gian ở chung lâu dài, hai chuyện sự ăn ý.

Thác Bạt Phong : “Ta cũng sẽ . , lương thực hết ?”

Hắn vẫn còn khá ngơ ngác.

Phóng tầm mắt , tất cả xe ngựa quan đạo đều trống rỗng.

Triệu Cẩm Xuyên liếc một cái, : “Không nhất, đừng hỏi, cũng đừng .”

Nói xong, y , cõng Tô Hiểu Đồng.

Việc nặng nhọc giờ do y làm, Vinh Hạnh thấy thế, vội vàng tiến lên: “Thiếu gia, để cõng Hiểu Đồng cô nương!”

Cánh tay thương của Triệu Thất vẫn còn khâu chỉ tháo, sức cõng , nên chỉ còn thể giúp sức.

Đôi mắt phượng đẽ của Triệu Cẩm Xuyên bỗng nhiên lạnh lùng liếc xéo qua , cất lời hề nể nang.

“Bổn thiếu gia là hoa trong nhà kính, còn yếu ớt đến mức ngay cả một nữ nhân cũng cõng nổi.”

Đây là lời Tô Hiểu Đồng từng trêu chọc y đó, ngờ y ghi nhớ trong lòng.

Triệu Thất và Vinh Hạnh kinh ngạc chớp chớp mắt, khóe miệng giật giật, cảm thấy vị Thiếu gia mà họ quen khác biệt lớn đến ?

Xem Tô Hiểu Đồng vẫn là mị lực.

Ờ, lớn lên với dung mạo như thế hẳn tính là mị lực, chính là khí phách, đúng , khí phách!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-97-chiu-khong-noi-nua.html.]

Thác Bạt Phong hiểu Triệu Cẩm Xuyên đang nổi giận, cũng tự xung phong tiến lên.

“Để cõng!”

Đó là cung tên của Tô Hiểu Đồng, kịp thu gian.

Thác Bạt Phong lập tức nhặt lên đeo lưng.

Lương thực thu hết, cảm thấy tay quá trống trải, tiện thể gom luôn một đống vũ khí do các t.h.i t.h.ể mặt đất để mà ôm lấy.

Dường như lây nhiễm, Vinh Hạnh cũng nhặt mấy thanh đao ôm lấy.

Triệu Thất thương tiện dùng sức, đành chỉ cõng cung tên mà Triệu Cẩm Xuyên dùng.

Giờ còn sớm nữa, năm lập tức theo lộ tuyến mà những khác để về.

Triệu Cẩm Xuyên phía , dù cõng Tô Hiểu Đồng, y vẫn nhẹ nhàng thoải mái.

Tô Hiểu Đồng gầy nhẹ, vô cớ khiến cảm thấy xót xa.

Y kìm nghĩ, chẳng lẽ đây cô nương cơm ăn ? Sao gầy đến mức đáng sợ như ? Xem để nàng ăn thêm nhiều cơm mới .

, y cũng điều nghi hoặc, một Tô Hiểu Đồng năng lực như , liệu cam chịu để nhà ức h.i.ế.p mà phản kháng ?

Đáp án là phủ định.

Tục ngữ câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, Tô Hiểu Đồng mà y quen bây giờ, ức h.i.ế.p khác là may lắm , làm thể khác ức hiếp?

Bởi , lời giải thích duy nhất là Tô Hiểu Đồng còn là Tô Hiểu Đồng của ngày xưa nữa.

Có một khoảnh khắc, y nghi ngờ Tô Hiểu Đồng .

Tô Hiểu Đồng lưng y chân thật như , y thấy thể nào.

Thôi , nghĩ nhiều đau đầu, mặc kệ nó !

Đi tới đỉnh núi cao, vẫn thể thấy cảnh vật phía .

Triệu Thất tình cờ đầu , kinh ngạc : “Thiếu gia, mau xuống chân núi.”

Triệu Cẩm Xuyên theo lời chỉ mà xuống chân núi, chỉ thấy con quan đạo hỗn loạn giăng đầy đuốc lửa, trông như đại quân Rợ Khương đều cưỡi ngựa đuổi tới.

Tốc độ cưỡi ngựa nhanh, tự nhiên sẽ đến sớm hơn thời gian bọn họ dự đoán.

Cảnh tượng đó, những đang gánh lương thực do Ngụy Đại Chùy dẫn đầu cũng thấy.

Mọi kinh hãi đồng thời, vô cùng tiếc nuối, lương thực kịp gánh rơi tay Rợ Khương.

Để tránh Rợ Khương phát hiện, Ngụy Đại Chùy tăng nhanh bước chân, giục nhanh.

Về đến Ngư Long Trại, trời là canh năm.

Mọi thanh toán , Ngư Long Trại hơn bảy mươi , mỗi gánh một túi lương thực, nhiều hơn so với thôn dân làng Ngư Loan bên mấy chục túi.

Thôn dân làng Ngư Loan do thợ săn Tống dẫn đầu tuy chỉ hơn ba mươi , nhưng gánh về hơn bốn mươi túi lương thực, xấp xỉ năm ngàn cân.

Nhận thấy Ngư Long Trại đông, đồng thời thấy tình cảnh khốn khó và lương thực của thôn dân làng Ngư Loan khi chạy nạn, Ngụy Đại Chùy lập tức hào sảng vỗ bàn định đoạt: Lương thực ai gánh về sẽ thuộc về đó, tranh cãi lẫn , nợ nần .

Làng Ngư Loan bảy, tám mươi hộ gia đình, nhưng những dám tham gia cướp lương thực chỉ hơn ba mươi hộ.

Nếu lương thực tự gánh về thuộc về , thì vẫn còn hơn bốn mươi hộ gia đình lương thực.

Tôn Hồng Binh đành lòng , bèn nhường một túi lương thực mà con trai gánh dư.

Là bà con chòm xóm, thấy Tôn Hồng Binh làm như , những hộ gia đình hai túi lương thực cũng chia sẻ một túi.

Như , sẽ hơn một ngàn cân lương thực để chia cho những đó, mỗi nhà thể chia hơn ba mươi cân.

chê ít, nhưng thể yêu cầu ai chia thêm lương thực cho .

Những đó chỉ thể tiếc nuối oán trách, sớm cướp lương thực dễ dàng như , bọn họ theo .

Không ai hi sinh, chỉ vài thương nhẹ, trong mắt bọn họ, giống như Rợ Khương ngu ngốc chất lương thực ở đó, chờ họ đến gánh .

những tham chiến ai gì, sự khốc liệt và tàn khốc của chiến tranh, bọn họ tự cảm nhận, dám là dễ dàng? Đó quả thật là sơ suất một chút thôi cũng thể mất mạng ở đó.

Bọn họ xem Thác Bạt Phong là nhà Tô Hiểu Đồng, thấy Thác Bạt Phong gánh lương thực về, khi chia lương thực, hai lời liền chia một túi cho nhà Tô Hiểu Đồng.

Nghe Tô Hiểu Đồng hôn mê bất tỉnh, ai trách cứ Thác Bạt Phong quên gánh lương thực, ngược còn lo lắng cho sự an nguy của Tô Hiểu Đồng.

Trên chiến trường, bọn họ đều Tô Hiểu Đồng giúp đỡ nhiều, nên trong lòng đều tràn đầy cảm kích.

Kế hoạch ban đầu là nghỉ ngơi một ngày ở Ngư Long Trại khởi hành, nào ngờ Tô Hiểu Đồng ngủ mê man tỉnh.

Người trong làng tìm Tôn đại phu đến khám bệnh cho Tô Hiểu Đồng, nhưng bắt mạch phát hiện nàng chỗ nào .

Tôn đại phu khám bệnh thử ‘chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống’, dùng ngân châm kích thích huyệt vị của Tô Hiểu Đồng, ép nàng tỉnh .

Triệu Cẩm Xuyên vội vàng ngăn : “Không cần, cần. Ngươi dùng ngân châm châm nàng, nàng sẽ đau! Quan trọng là ngươi nắm chắc trị khỏi bệnh của nàng, châm vài châm cũng vô ích.”

Tôn đại phu quả thật chắc chắn, hỏi một cách xác định: “Vậy, chúng quản nữa ?”

Triệu Cẩm Xuyên trầm ngâm gật đầu: “Mặc kệ , thấy nàng chỉ là buồn ngủ, đợi nàng ngủ đủ sẽ tỉnh .”

Lời tuy , nhưng trong lòng y yên tâm, Tô Hiểu Đồng ngủ giường, y liền bên mép giường canh giữ.

Ròng rã hai ngày trời, y đều chợp mắt.

Không ngủ suốt thời gian dài, y quả thực chịu nổi cơn buồn ngủ, đến đêm ngày thứ ba, y mệt mỏi đến mức gục xuống Tô Hiểu Đồng, chính y cũng hề .

Quả thực, Tô Hiểu Đồng chỉ là ngủ .

Tinh thần lực của nàng tiêu hao quá độ, vô lực, hiện tại chỉ thể dùng cách ngủ để khôi phục.

Ở hiện đại, gặp tình huống , nàng thể sẽ ngủ liên tục mười ngày nửa tháng. Còn bây giờ, nàng mới ngủ ba ngày, trong giấc mộng cảm thấy như một ngọn núi lớn đè nặng.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ?

Nàng cố gắng giãy giụa trong mộng, nhưng ngọn núi lớn quả thật quá nặng, nàng thử vài đều đẩy .

Ý thức dần về, nàng bỗng nhiên mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một cái đầu đang gục n.g.ự.c .

Cảm thấy mạo phạm!

Thôi ! Có lớp chăn mền cách trở, chạm cái gì cả.

Bị đè lên khó thở, Tô Hiểu Đồng hít sâu một , giơ tay đẩy cái đầu .

Chưa khôi phục, sức lực cánh tay nàng lớn, cố gắng vài , mới đẩy cái đầu đó xuống.

chủ nhân của cái đầu lẽ quá buồn ngủ, vẫn tỉnh , y chỉ trượt sang bên cạnh, ôm lấy nàng, co ro tiếp tục ngủ.

Tô Hiểu Đồng chút choáng váng, nàng là một cô nương, cùng nam nhân như thì thể thống gì?

Chớ để thấy, bằng danh tiết của nàng sẽ hủy hoại.

Tô Hiểu Đồng chú trọng danh tiếng của tỉnh táo một khắc, đáng tiếc một khắc đó, nàng buồn ngủ đến mức ngủ .

Chờ nàng tỉnh nữa, là giữa trưa.

Bên giường gục một cái đầu, tưởng là đàn ông tối qua cuộn tròn bên cạnh nàng, một chút lửa giận bốc lên, nàng liền đưa tay đẩy: “Tỉnh .”

Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu: “Nàng tỉnh ?”

Nhìn thấy gương mặt thanh tú tuấn dật của đàn ông, Tô Hiểu Đồng nghiến răng ken két: “Thác Bạt Phong, đêm qua là ngươi?”

Loading...