Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 63: Bái Sư 2
Cập nhật lúc: 2025-09-29 23:11:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thác Bạt Phong ngây , ngốc nghếch : “Không cả, võ công cao cường mà! Đáng lẽ làm sư phụ.”
Tô Hiểu Đồng bĩu môi: “Ngươi chắc chắn ngươi sốt chứ?”
Thác Bạt Phong sờ trán, lúng túng : “Không ạ.”
Không sốt, tỉnh táo, mà bái nàng làm sư phụ? Tên đầu óc chắc chắn lừa đá thật , mà còn đá nhẹ.
Xuân Thảo hỏi: “Tiểu ca , vì ngươi bái làm sư phụ?”
Thác Bạt Phong đáp: “Có võ công cao cường, thể g.i.ế.c Rợ Khương, bảo vệ gia quốc.”
Tối qua Rợ Khương giương đao chém, nghĩ đến mà thấy nhục nhã.
Nếu nhờ Tô Hiểu Đồng cứu , giờ làm gì còn mạng sống?
Nói , Tô Hiểu Đồng còn là ân nhân cứu mạng của , bái ân nhân cứu mạng làm sư phụ thì gì mà hổ.
Lời của chạm đến tâm can Xuân Thảo, Xuân Thảo đồng tình : “ , học bản lĩnh, g.i.ế.c quỷ tử Rợ Khương, bảo vệ gia quốc.”
Bản cũng là học bản lĩnh, nàng hiểu suy nghĩ của Thác Bạt Phong, lập tức giúp Thác Bạt Phong cầu xin.
Tô Hiểu Đồng đau đầu xoa trán: “Xuân Thảo tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ nên nhận làm đồ ?”
Xuân Thảo : “Được chứ! Học bản lĩnh mà, ai quan tâm đến tuổi tác?”
Tô Hiểu Đồng ngửa mặt bốn mươi lăm độ trời, chẳng lẽ là do nàng quá bảo thủ ?
Nàng sang Thác Bạt Phong: “Ngươi chắc chắn bái làm sư phụ, hối hận?”
Thác Bạt Phong kiên định trả lời: “Không hối hận.”
Tô Hiểu Đồng xoa xoa thái dương, bất lực : “Vậy thì ! Từ nay về , đường , sẽ dạy ngươi. Còn học bao nhiêu, xem ngộ tính của ngươi.”
“Tốt!” Thác Bạt Phong mừng rỡ, lập tức quỳ lạy.
Tô Hiểu Đồng ngăn nhưng kịp nữa .
Một cái, hai cái, ba cái, dập đầu còn nghiêm túc.
Tô Hiểu Đồng tiến gần hỏi : “Này! Ngươi bái làm sư phụ, nên cho ngươi một chút lễ gặp mặt ?”
Cho cái gì đây? Hiện tại quan trọng nhất chính là thức ăn.
Ý niệm nàng động, lấy cái bánh bao mà Thác Bạt Phong cắn vài miếng: “Mau ăn hết bánh bao của ngươi ! Đừng lãng phí.”
“Vâng.” Thác Bạt Phong cảm thấy tràn đầy sức sống: “Đa tạ sư phụ.”
Hắn gọi quá thuận miệng, trán Tô Hiểu Đồng nổi lên mấy vạch đen.
Lúc Thác Bạt Phong mới chú ý đến khuôn mặt nàng, kinh ngạc : “Sư phụ, mặt làm ?”
Tô Hiểu Đồng lườm một cái: “Vết độc, đừng hỏi.”
Quá ảnh hưởng đến dung nhan, nàng nghĩ đến thôi cũng thấy đau đầu.
“Ồ! Vâng.” Thác Bạt Phong vui vẻ đồng ý, trong lòng nghĩ, là vết độc, chắc chắn thể giải chứ? Giải độc, vết bớt hẳn sẽ biến mất.
Bỗng nhiên thấy Tô Hiểu Đồng , liền vội vàng thu hồi ánh mắt, tránh để Tô Hiểu Đồng tưởng rằng đang nghiên cứu vết độc của nàng, trong lòng sẽ vui.
Thời gian còn sớm, ăn sáng xong, mấy liền cáo biệt Xuân Thảo.
Trước khi , Tô Hiểu Đồng khuyên Xuân Thảo rời , Xuân Thảo vẫn đồng ý.
Tô Hiểu Đồng bất lực : “Ta để cho tỷ một túi lương thực và một cây d.a.o găm trong miếu. Từ nay về dựa tỷ , bảo trọng.”
“Lương thực? Dao găm?” Xuân Thảo kinh ngạc đến ngây .
Nàng chạy miếu xem, quả nhiên thấy một túi lương thực và một cây d.a.o găm đặt ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-63-bai-su-2.html.]
Nàng cảm tạ Tô Hiểu Đồng, nhưng khi chạy ngoài, thấy bóng dáng Tô Hiểu Đồng và những khác nữa.
dù , nàng vẫn hướng về phía Tô Hiểu Đồng rời mà quỳ xuống dập ba cái đầu.
Cứu mạng nàng, còn dạy nàng cách g.i.ế.c quỷ tử Rợ Khương, khiến nàng khi quỷ tử Rợ Khương làm nhục vẫn dũng khí để sống tiếp. Từ nay về , Tô Hiểu Đồng chính là thần linh của nàng.
Đến giữa trưa, Tô Hiểu Đồng và những khác tiến sâu trong núi, cuối cùng cũng yên tâm tìm một nơi nước để xuống nghỉ ngơi.
Hiện tại, Rợ Khương hoạt động trong phạm vi Tứ Châu, đến cũng thể gặp nguy hiểm.
Chỉ trong núi, những tương đối an mà còn dễ dàng ẩn nấp, điểm bất lợi là dễ lạc đường và gặp thú dữ.
May mắn Thác Bạt Phong bản đồ, dựa lộ tuyến bản đồ, Tô Hiểu Đồng tự tin thể tìm đến thành Lư Châu. Còn về thú dữ, dường như dễ đối phó hơn Rợ Khương nhiều.
Mặt trời gay gắt, nhiệt độ nóng bức.
Tô Hiểu Đồng con suối cách đó xa, dặn dò đến gần, đó bảo Tô Hiểu Bình canh chừng, nàng và Triệu Đông Nguyệt tắm .
Cái nóng bức mà ngâm trong nước se lạnh, quả thực là một điều thoải mái vô cùng.
Tắm rửa xong, quần áo, đều sạch sẽ, sảng khoái.
Đổi Tô Hiểu Bình và Vương Xuân Nha tắm, Tô Hiểu Đồng liền bế đứa bé của Vương Xuân Nha.
Đứa bé gần tám tháng , vẫn gầy yếu. May mắn là triệu chứng tiêu chảy của nó cải thiện, cho ăn thêm chút lợi khuẩn, và chú ý đến thực phẩm, nó hẳn sẽ dần dần mập mạp hơn.
“Mẫu , còn thấy đau đầu ?” Tô Hiểu Đồng chuyển sự chú ý sang Triệu Đông Nguyệt.
Triệu Đông Nguyệt cảm nhận đầu óc một chút, : “Không đau, nhiều ngày đau.”
Tô Hiểu Đồng thấy an ủi trong lòng: “Thế là . Sau khi chúng định chỗ ở, sẽ tìm thuốc chữa trị kỹ lưỡng cho . Hiện tại đường tiện, nếu đau thì châm cứu nữa, lúc nào đau thì cứ .”
“Được, .” Triệu Đông Nguyệt vội vàng đồng ý, giống như một đứa trẻ, kỳ thực nàng sợ châm cứu.
Tô Hiểu Bình và Vương Xuân Nha từ nước lên, đổi Thác Bạt Phong, Tô Giang Hà và Tô Giang Hải tắm.
Có Thác Bạt Phong chăm sóc, an nguy của hai đứa trẻ cần lo lắng.
Trong lúc hai nhóm đổi ca, Tô Hiểu Đồng lộ vẻ gì lấy chiếc thùng đựng cháo loãng và bát đũa cần dùng.
Vương Xuân Nha tới thấy, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Trên đường, nàng chú ý đến hành lý của Tô Hiểu Đồng và Tô Hiểu Bình, những thứ ăn uống căn bản hề mang theo, nhưng chẳng hiểu cứ đường là để dùng.
Dù trong lòng nghi hoặc, nàng cũng dám hỏi.
Nàng sợ Tô Hiểu Đồng vui, nếu tách họ con nàng , thì ba con nàng chỉ nước c.h.ế.t đói.
Lớp cháo đặc sánh cùng thích hợp cho Tô Giang Hồ ăn, Tô Hiểu Đồng múc cho Vương Xuân Nha để nàng đút cho Tiểu Hồ, Vương Xuân Nha xúc động đến mức tay cầm bát run rẩy ngừng.
Thác Bạt Phong dẫn hai đứa trẻ tắm xong trở về, Tô Hiểu Đồng thấy vẫn mặc quần áo bẩn, liền nhíu mày, nàng sợ nhất là ngửi thấy mùi mồ hôi chua nồng.
Trong gian thu thập nhiều quần áo, đồ nam cũng ít, nàng ý niệm động, ném qua mấy bộ.
“Thác Bạt Phong, ngươi dẫn Giang Hà và Tiểu Hải quần áo hẵng đến ăn cơm.”
Ăn cơm?
Thác Bạt Phong bát đũa của họ, vô cùng kinh ngạc.
Kìa! Lại nữa, quần áo từ mà thế?
Tô Giang Hà thúc giục quần áo, đành rời .
Phía một tảng đá lớn, Tô Giang Hà quần áo : “Đại Phong ca, tỷ tỷ của thích sạch sẽ, thể mặc quần áo bẩn thỉu mà lượn lờ mặt nàng, nếu nàng sẽ ghét bỏ đó.”
Thác Bạt Phong Tô Hiểu Đồng ghét bỏ, vội vàng gật đầu: “Ta .”
Trong lòng vô cùng tò mò, y hạ giọng hỏi: “Giang Hà, thấy cái thùng, trong thùng còn cháo loãng, nhưng khi chúng rời mang theo gì, làm cái thùng và cháo , ngươi ?”