Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 490: Chàng đừng đau lòng, ta không hề hối tiếc
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:56:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn gì, cũng làm phiền, lặng lẽ một lúc rời khỏi sân viện.
Hắn gặp Cung Ngọc ngoài sân, cung kính chào hỏi.
Cung Ngọc : “Ngươi ?”
Thác Bạt Phong trong lòng chút xao động, bình thản đáp: “Không nữa, cũng việc gì lớn, chỉ là chút vấn đề tu luyện thỉnh giáo Sư phụ.”
Cung Ngọc gật đầu tán thưởng, “Ta và Hi Đồng là bạn, còn ngươi là đồ của nàng, ngươi điều gì hiểu cứ đến hỏi .”
Thác Bạt Phong ôm quyền cảm tạ, “Đa tạ Sư bá chỉ giáo.”
Tiếng gọi “Sư bá” khiến Cung Ngọc ngừng , hóa nàng là làm Sư bá .
Thác Bạt Phong ngẩn nàng, ngờ nàng là một tùy tính đến .
Cung Ngọc : “Hai tiểu gia hỏa Ngật Nhiên và Trường Niệm đang ở chỗ , nếu ngươi việc gì thì qua đó trông chừng chúng, Hiểu Đồng lẽ thể quán xuyến .”
Nàng hứa giúp Hi Đồng trông nom lũ trẻ. Giờ đây nhờ Thác Bạt Phong giúp đỡ vì nàng chán ghét chúng, mà là cố ý tìm việc gì đó cho Thác Bạt Phong làm, để chuyển hướng sự chú ý của .
Thác Bạt Phong tự nhiên từ chối, vội đáp: “Ta quả thực việc gì, giờ sẽ ngay.”
Cung Ngọc mỉm : “Ngươi đừng quá câu nệ, khiến chuyện với ngươi cũng thấy tự nhiên.”
Thác Bạt Phong ngượng nghịu : “Ta, sẽ cố gắng.”
Không hiểu vì , mặt Cung Ngọc, luôn cảm thấy thoải mái, dường như Cung Ngọc một loại áp lực vô hình của bậc bề .
“Đi thôi! Cùng . Thật lòng mà , bọn trẻ quá nghịch ngợm, một chút sợ trông nổi, xung quanh Vong Ưu Đảo là biển, nếu chúng chơi tận bờ biển, xảy bất kỳ chuyện ngoài ý nào, đời sẽ lương tâm bất an.”
Lời dối của Cung Ngọc cứ thế buột miệng thốt .
Xung quanh Vong Ưu Đảo là biển sai, nhưng vấn đề là để phòng ngừa vạn nhất, nàng thi triển thuật pháp từ , chỉ cần rơi xuống biển, nàng sẽ cảm ứng.
Cho nên, bất kể Triệu Ngật Nhiên và Triệu Trường Niệm chơi ở , sẽ xảy tình huống c.h.ế.t đuối.
Điều đáng lo ngại lẽ là việc hai đứa trẻ té ngã, nhưng mà, trẻ con mà! Thỉnh thoảng té ngã cũng , cứ té lớn lên thôi.
Thác Bạt Phong cân nhắc đến vấn đề biển cả, quả thực lo lắng, “Vậy sẽ trông chừng chúng.”
Lúc tăng tốc bước chân, bỏ Cung Ngọc phía .
Cung Ngọc bóng lưng thở dài một , đến đại điện thỉnh an mẫu nàng, tiện thể cùng Sư bá Lê Cảnh Chi bàn bạc chuyện.
Tìm thấy Lê Cảnh Chi, Cung Ngọc nghi hoặc trong lòng: “Sư bá, Hiểu Đồng mang cả Triệu Trường Niệm và Thác Bạt Phong đến đây, liệu ?”
Lê Cảnh Chi trầm ngâm một lát, “Có lẽ đến đây là cơ duyên của Triệu Trường Niệm và Thác Bạt Phong chăng! Chúng cần cưỡng ép đổi điều gì, cứ tĩnh tâm quan sát biến hóa là .”
Cung Ngọc khẽ gật đầu, “Nói thì , nhưng hôm qua xem mệnh trụ của Hiểu Đồng, phát hiện nó ngắn một đoạn lớn.”
“Thật ? Ngươi đưa xem.”
Lê Cảnh Chi kinh ngạc hiệu Cung Ngọc lấy quả cầu thủy tinh trong suốt .
Quả cầu thủy tinh lớn bằng ba quả trứng ngỗng, Cung Ngọc chỉ cần vận chút công lực , là thể thấy những sự vật nàng xem bên trong.
Chỉ thấy năng lượng quả cầu thủy tinh rung động một lúc, khi dừng , liền hiện một cây mệnh trụ đứt làm đôi, còn nứt mấy khe hở, giống hệt một tấm gương.
Lê Cảnh Chi “chậc chậc” kêu lạ, “Sao như ?”
Cung Ngọc : “Sư bá, loại chuyện đây cũng từng thấy ?”
“Chưa từng.” Lê Cảnh Chi nhíu mày trầm tư. “Mệnh trụ đứt gãy, thọ giảm bớt, e rằng thật sự liên quan đến việc hai đến đây.”
“Chẳng lẽ là vì Hiểu Đồng mang hai đến, nên Thiên địa quy tắc tự động lấy thọ của Hiểu Đồng để đổi lấy cơ duyên cho Thác Bạt Phong và Triệu Trường Niệm?”
Lê Cảnh Chi thở dài, “Chúng giống thường, làm mỗi việc đều nhân quả, xem đây là nhân quả của Hiểu Đồng, cũng chỉ Hiểu Đồng tự gánh chịu mà thôi.”
“Vậy mệnh trụ của Hiểu Đồng còn thể phục hồi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-490-chang-dung-dau-long-ta-khong-he-hoi-tiec.html.]
“Có cơ hội, chỉ là xem Hiểu Đồng bằng lòng .”
Khi hai đang lo lắng cho Hi Đồng, thì Hi Đồng cùng Triệu Bùi Xuyên sống ung dung tự tại đảo.
Trước lo lắng quá nhiều, từng buông bỏ thứ mà sống một cho trọn vẹn.
Giờ đây, thời gian của Triệu Bùi Xuyên còn nhiều, Hi Đồng nghĩ ngợi gì cả, cứ làm theo tính cách, trong lòng ngược còn gánh nặng.
Cùng Triệu Bùi Xuyên ngắm biển, nấu cơm, thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện sinh tử, thì chuyện đều chẳng là gì.
Triệu Bùi Xuyên cũng vui vẻ, dù mỗi ngày chịu đựng cơn đau kịch liệt ở tim, cũng thể ngăn cản sống một cách thoải mái một .
một câu, vẫn luôn dám hỏi Hi Đồng.
Chàng hỏi: Tô Tô, kiếp nàng từng thích ?
Có lẽ đoán đáp án, nhưng chỉ là chút cam lòng.
Chàng mong đợi dù chỉ một chút, chỉ cần một chút thôi là đủ .
Mỗi ngày mở mắt thấy Hi Đồng, đều xúc động hỏi.
cũng sợ thất vọng, nên dám hỏi.
Mãi đến ngày thứ bảy, đời đến cuối cùng, vẫn hỏi lời.
Điều với Hi Đồng trong sự yếu ớt là: “Tô Tô, Trường Niệm giao cho nàng.”
Hi Đồng nghẹn ngào : “Chàng yên tâm, thằng bé chính là con của , đối với Ngật Nhiên thế nào, sẽ đối với nó như thế, hề phân biệt.”
Triệu Bùi Xuyên mỉm , “Ta , nàng luôn lương thiện, chỉ cần nàng ở đó, sẽ yên lòng.”
“Bồi Xuyên, mong khỏe mạnh…”
Dù chuẩn tâm lý từ lâu, Hi Đồng lúc từ biệt Triệu Bùi Xuyên vẫn thành tiếng.
Bàn tay trắng bệch vô huyết sắc của Triệu Bùi Xuyên do dự vươn tới nắm lấy tay nàng.
“Tô Tô, nàng đừng đau buồn, hề hối tiếc, vui vẻ.”
Tay lạnh lẽo như băng, Hi Đồng nỡ buông, ngược còn nắm chặt hơn.
Điều khiến Triệu Bùi Xuyên càng thấy an ủi.
Vấn đề hỏi, lẽ cần đáp án cũng , chỉ cần Hi Đồng thể nắm tay như thế là đủ, yêu cầu của bao giờ là nhiều.
Chàng khổ hỏi: “Tô Tô, kiếp nếu gặp , nàng sẽ chọn , đúng ?”
Nước mắt trong mắt Hi Đồng lập tức trượt xuống, “Vậy đừng sinh bệnh, mới cân nhắc, thích bệnh mỹ nhân.”
“Được.” Triệu Bùi Xuyên yếu ớt đến mức nên lời, nhưng trong lòng ngập tràn niềm hân hoan.
Khoảnh khắc cuối cùng, gọi Triệu Trường Niệm đến bên cạnh, nắm lấy tay nó, lưu luyến rời mà nhắm mắt .
Trước khi tiến Thần Hoàng Bí Cảnh, sống bao lâu nữa, vì tất cả di ngôn đều dặn dò Triệu Trường Niệm.
Bây giờ gì để thêm, chỉ mong Triệu Trường Niệm thể sống vui vẻ.
Triệu Trường Niệm Phụ vương nhắm mắt, nước mắt nhạt nhòa : “Mẫu , Phụ vương ngủ .”
Hi Đồng khổ gật đầu, “Ừm, ngủ .”
“Mẫu , Phụ vương dặn Trường Niệm, lớn lên hiếu kính Mẫu , bảo vệ Mẫu , Trường Niệm nhất định sẽ làm .”
Hài tử tuổi còn nhỏ, khi trải qua sinh tử của phụ mẫu, bất tri bất giác ép buộc trưởng thành.
Hi Đồng đau lòng ôm lấy nó, “Được.”
Buồn bã một lúc, nàng với Triệu Trường Niệm: “Trường Niệm, con ngoài , Mẫu ở bên cạnh Phụ vương một lát, ?”