Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 46: Bắn Chết Bọn Chúng 1

Cập nhật lúc: 2025-09-29 23:05:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng, đàn ông còn kịp tay, cả bay ngược ngoài.

Nhìn lúc đó, chân dài của Tô Hiểu Đồng vẫn giữ nguyên động tác đá bay .

Mọi nhất thời kinh ngạc ngây , tốc độ phản công nhanh đến thế! Hơn nữa, một đại nam nhân như là đối thủ của nàng ?

“A!”

Người đàn ông kêu lên kinh hãi, khi bay ngược ngoài, trực tiếp ngã lăn đất năm thể ném đất, còn cắn một ngụm bùn.

Tô Hiểu Đồng đá bụng của , khi bay , trọng tâm dồn lên nửa , vì mới quái dị úp sấp mặt đất.

Hai đàn ông cùng trợn tròn mắt, vẻ mặt thể tin nổi.

Bình thường, bọn họ cũng đủ lợi hại . Thế mà, trong tay , đừng là qua một chiêu, ngay cả cơ hội tay cũng . Đây là sự chênh lệch thực lực lớn đến nhường nào?

Tô Hiểu Đồng thu chân về, nghịch con d.a.o găm trong tay, thản nhiên hỏi: “Còn ai động thủ nữa ? Hay là các ngươi cùng lên một lượt ? Đã nhiều ngày hoạt động gân cốt, để vận động một chút.”

Người đàn ông gần nàng kinh ngạc : “Ngươi trông gầy yếu như , sức mạnh lớn đến thế?”

Tô Hiểu Đồng nhướn mày: “Ta trời sinh thần lực, ?”

Tô Giang Hà lúc ở bên cạnh lặp như đang hăm dọa: “, tỷ tỷ trời sinh thần lực.”

Người đàn ông bên cạnh, tự nên làm gì, lắc đầu: “Không thử nữa, thử nữa, vẫn là cô nương lợi hại hơn.”

Chỉ vì nửa cái bánh, đáng để mạo hiểm tính mạng.

Hắn xong, liền ăn ý cùng bên cạnh đỡ tên đàn ông đá bay đất vẫn kịp hồn, chật vật rời .

Thấy bọn chúng rời , những phụ nhân đều thở phào nhẹ nhõm một dài.

"Cô nương quả thật quá lợi hại. Ba tên ác bá đó, đường đến đây, ức h.i.ế.p ít ."

"Loại nên trừng trị một trận, để chúng đỡ tiếp tục giương oai diễu võ."

Mấy vẫn còn đang bàn tán, nhưng Tô Hiểu Đồng chẳng hứng thú thảo luận cùng họ.

Nàng vác chiếc giỏ tre lên lưng, hiệu cho Tô Hiểu Bình mang hành lý, đến chân tường thành, nơi nhiều đang tụ tập.

Dân làng vẫn đang la ó yêu cầu quan binh tường thành mở cửa, đáng tiếc những quan binh mặt cảm xúc xuống, lười biếng chẳng thèm để ý đến họ.

Tô Hiểu Bình lau mồ hôi trán, lo lắng : "Lâu như , quan gia tường thành vẫn chịu mở cửa, phơi nắng thế , chẳng sẽ c.h.ế.t vì nắng ?"

Tô Hiểu Đồng điềm tĩnh đáp: "Nắng làm c.h.ế.t , nhưng đói thể."

Nhiệt độ hơn ba mươi độ quả thực thể làm c.h.ế.t , cùng lắm là khiến khó chịu mà say nắng thôi, nhưng những kẻ đói khát nhiều ngày, nếu tiếp tục chịu đói, e rằng sẽ mất mạng.

"Tỷ tỷ, chúng làm ?" Tô Hiểu Bình giờ đây quen xem Tô Hiểu Đồng như trụ cột tinh thần.

Nghĩ ngày , khi họ Tô Lão Thái chỉnh đốn, nàng còn dựa tỷ nghĩ cách mới kiếm miếng ăn cho mẫu .

So với lúc , sự đổi của tỷ tỷ quả thật quá lớn.

Song, nàng thích tỷ tỷ như thế .

Tô Hiểu Đồng ngước tường thành, khẳng định tự đánh giá: "Cửa thành chắc chắn sẽ mở nữa. Thay vì đặt hy vọng những quan binh lạnh lùng , chi bằng tự dựa bản ."

Ngay lúc , một nam nhân đội mũ ngọc, trang phục hoa lệ xuất hiện tường thành, vẻ mặt lạnh lùng khinh miệt đám đông phía .

Ánh mắt đó, tựa như lũ kiến cỏ.

Tô Hiểu Đồng đang tự hỏi đó là ai, thì tất cả xung quanh đồng loạt quỳ lạy xuống.

"Tần Vương Điện hạ, Tần Vương Điện hạ..."

"Cầu xin Tần Vương Điện hạ mở cửa thành, ban cho chúng thần một con đường sống!"

Mọi đồng thanh khẩn cầu, thanh thế quả thật khá lớn lao.

Tuy nhiên, tất cả đều quỳ xuống, chỉ Tô Hiểu Đồng ngẩng cao đầu, thẳng lưng, nổi bật giữa đám đông tựa như hạc giữa bầy gà, vô cùng chướng mắt.

Về phần Tô Hiểu Bình ba , thấy Tô Hiểu Đồng quỳ, họ nên quỳ , đành lúng túng trốn lưng Tô Hiểu Đồng.

Trong đám đông, bốn Triệu Cẩm Xuyên thẳng tắp, cũng cực kỳ đột ngột.

Trước đó họ tách , giờ đây khi quỳ xuống, sự hiện diện của họ thể thấy ngay lập tức.

ngờ, Tần Vương Điện hạ tường thành đột nhiên chỉ bọn họ, quát lớn lệnh: "Có Rợ Khương, Rợ Khương trộn đám đông, b.ắ.n c.h.ế.t chúng!"

Một tiếng lệnh ban , tất cả binh lính đang chỉnh đốn đội hình tường thành đều giương cung lắp tên.

Tư thế đó, chỉ cần mỗi b.ắ.n xuống một mũi tên, bách tính phía sẽ c.h.ế.t thành từng mảng.

Dân chúng lập tức hoảng loạn, kịp dập đầu khẩn cầu, vội vàng dậy bỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Những lời Tần Vương , họ rõ, họ chỉ Tần Vương lệnh cho quan binh sắp sửa dùng tên b.ắ.n c.h.ế.t họ.

Gia đình Tô Hiểu Đồng ở vòng ngoài đám đông, thấy tình hình liền .

Chẳng mấy chốc, dân chúng phía cũng chạy tán loạn hỗn loạn.

Có lẽ vì tìm thấy Rợ Khương, quan binh tường thành vẫn chần chừ b.ắ.n tên.

Tần Vương tức đến phát điên, nhưng quả thực cũng tìm thấy Rợ Khương mà đang ở .

Bốn Tô Hiểu Đồng tìm chỗ , đành khu rừng núi đó.

Lần lượt, nhiều cũng chạy rừng núi họ.

Tần Vương canh giữ Tứ Châu thành màng sống c.h.ế.t của bách tính, sống sót chỉ thể tìm đường khác.

Những tụ bàn bạc, nhưng đề nghị chạy đến thành khác nhanh bác bỏ, nếu tướng giữ thành cũng giống Tần Vương, chẳng họ chạy vô ích ?

"Hãy Kinh thành! Ta tin, chạy đến ngay chân Thiên tử, Hoàng thượng thể mặc kệ sống c.h.ế.t của bách tính."

Nói đến Hoàng thượng, vẫn còn chút hy vọng, dù thì ở Ích Châu xảy thiên tai suốt hai năm liên tiếp, Hoàng thượng đều hạ lệnh Khâm sai đại thần xuống phân phát lương thực, và đảm bảo lương thực đều đến tay bách tính.

Sau khi thương nghị xong, những kết bạn cùng , và rời giờ Ngọ.

Tô Hiểu Bình thấy Tô Hiểu Đồng động tĩnh, hỏi: "Tỷ tỷ, chúng nên Kinh thành ?"

Tô Hiểu Đồng trầm ngâm : "Đi chứ! Sao ? Đáng tiếc Kinh thành ở ."

Không bản đồ, nàng cũng chẳng nên hướng nào.

Nàng cũng kiếm một tấm bản đồ, nhưng thành mới , mà cửa thành mở, nàng nghĩ cách gì cũng vô ích.

Tô Hiểu Bình : "Những dường như Kinh thành thế nào, chúng thể theo họ mà!"

Tô Hiểu Đồng hỏi: "Ngươi xem họ lương thực ?"

Tô Hiểu Bình hiểu ý nàng, ngơ ngác lắc đầu: "Hình như là ."

"Thế thì còn gì để nữa? Chúng mà theo họ, chẳng sẽ họ cướp đoạt ?"

Về chuyện khác cướp bóc, Triệu Đông Nguyệt vẫn còn sợ hãi, lập tức đồng tình : ", theo họ, họ là ."

"Vậy chúng đường nào?" Tô Hiểu Bình bắt đầu lo lắng.

"Trước hết cứ chờ xem ."

Tô Hiểu Đồng vẫn luôn nghĩ về việc Tần Vương chỉ bốn Triệu Cẩm Xuyên tường thành và gọi họ là Rợ Khương. Người khác thấy, nhưng nàng rõ ràng.

Chẳng lẽ bốn Triệu Cẩm Xuyên là Rợ Khương?

Nghĩ cũng đúng, Rợ Khương đang chiếm ưu thế, thể chật vật trốn chạy trong rừng núi nguy hiểm như bọn họ?

Chương 47 Bắn Chết Chúng 2

Đã Rợ Khương, cớ gì Tần Vương như ?

Đối với bách tính, phận của Tần Vương cao thể với tới, nhưng quen Triệu Cẩm Xuyên, chẳng lẽ phận của Triệu Cẩm Xuyên cũng hề đơn giản?

Từ lời , cử chỉ và trang phục của Triệu Cẩm Xuyên, Tô Hiểu Đồng từng nghi ngờ phận của , nhưng bất kể phận cao quý thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến nàng, nên nàng chỉ nghĩ thoáng qua suy xét sâu thêm nữa.

Bây giờ cũng , nghĩ nghĩ , nàng quyết định bận tâm nữa, dù đời , ai mà chẳng một hai bí mật?

"Vậy chờ đến khi nào đây?" Tô Hiểu Bình hỏi dồn tới cùng.

Tô Hiểu Đồng hỏi ngược : "Ngươi mệt ?"

Liên tục nửa tháng trời chạy đường, nàng mệt đến mức gãy cả lưng.

Trước đây còn nghĩ khi thành sẽ tìm một khách điếm nghỉ hai ngày, nào ngờ Tần Vương đóng cửa thành kiên cố như .

Tô Hiểu Bình phịch xuống đất: "Mệt, mệt c.h.ế.t ."

Nếu thể, nàng cũng dài .

Tô Giang Hà và Triệu Đông Nguyệt cũng xuống, cơ hội nghỉ ngơi, ai mà vui lòng?

Tuy nhiên, Tô Hiểu Đồng chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lát, liền dậy quan sát động tĩnh tường thành Tứ Châu.

Nàng đợi thêm chút nữa, trong lòng dự tính gì, mà là kiểm chứng xem Tần Vương lệnh b.ắ.n g.i.ế.c bách tính .

Quả nhiên, khi tìm thấy Rợ Khương mà trong đám đông, tất cả những bách tính ngu vô tri trở khẩn cầu mở cửa thành ban cho một con đường sống, lệnh b.ắ.n g.i.ế.c hết.

Rất nhiều ngã xuống vũng máu, đến lúc c.h.ế.t cũng thể ngờ Tần Vương Điện hạ tại tàn độc đến thế? Họ đều là bách tính của Phượng Li quốc cơ mà!

Điều cũng khiến Tô Hiểu Đồng còn chút thiện cảm nào với Hoàng gia. Cái gọi là "Quạ thiên hạ đều đen như ", lẽ những Hoàng gia cũng chẳng .

Tô Hiểu Đồng , cùng ba Tô Hiểu Bình theo hướng mà những rời đó.

Đến đêm, trong rừng sẽ nhiều muỗi và côn trùng, "ù ù" kêu, dù thuốc đuổi côn trùng cũng thể ngủ yên.

Hơn nữa, ban đêm dễ dã thú và rắn độc xuất hiện, ở trong rừng cũng khá nguy hiểm.

Cân nhắc đến những tình huống , buổi chiều tối, Tô Hiểu Đồng dẫn ba khỏi rừng.

Dưới chân núi một thôn làng, nếu may mắn còn thể tá túc một đêm ở nhà .

khi mấy họ đến thôn, phát hiện trong thôn một bóng nào.

Người Rợ Khương phá Ích Châu thành, tiếp theo thể sẽ đến tấn công Tứ Châu thành, cho nên những đại khái thấy phong thanh gì đó, liền bỏ trốn .

Như cũng , Tô Hiểu Đồng cần xin tá túc, trực tiếp tìm một nhà trông vẻ , cứ ở một đêm .

Nửa tháng tắm, đều bốc mùi hôi thối, khác chê bai , ngay cả bản nàng cũng thấy khó chịu thôi.

Nàng đốt lửa đun nước trong nhà , Tô Hiểu Bình lo lắng: "Tỷ tỷ, thấy chỗ khói bếp, khi nào sẽ dẫn đến ?"

Tô Hiểu Đồng : "Nơi khá hẻo lánh, chắc đến nỗi !"

Nàng gan lớn, khi đun nước xong, liền cùng ba Tô Hiểu Bình phiên tắm rửa, hết quần áo bẩn.

Về phần bữa tối, chỉ nấu một nồi cơm, hầm một nồi canh, tốn bao nhiêu thời gian, ăn xong thì tìm một cái giường xuống.

Tô Hiểu Đồng mệt đến mức chẳng nhúc nhích, nhưng Tô Hiểu Bình kiên trì giặt sạch quần áo bẩn mới xuống ngủ bên cạnh nàng.

Gần sáng, bên cạnh đột nhiên truyền đến chút động tĩnh.

Lông mi dài của Tô Hiểu Đồng khẽ động, đôi mắt hạnh sáng ngời mở , cả nàng liền như một con báo săn nhanh nhẹn lén lút ngoài.

Trong căn nhà cách đó hai trượng, hai nam nhân và một nữ nhân bước . Người phụ nữ ôm bụng cầu xin: "Đói c.h.ế.t mất, các ngươi ở đây đồ ăn ? Sao ?"

Nam nhân cao gầy dâm tà: "Nàng yên tâm, lát nữa chúng bảo đảm sẽ cho nàng ăn no đủ."

Người phụ nữ biểu cảm của , đột nhiên hiểu ý tứ của , sợ hãi lùi một bước.

Tên nam nhân khinh bỉ : "Nàng giả vờ thanh thuần cái gì? Đã theo chúng , còn thể chúng làm gì ? Hơn nữa, phu quân nàng chết, nàng còn sợ cái gì?"

Người phụ nữ từ chối, ngờ nam nhân lùn gầy lấy nửa cái bánh.

Nàng ăn gì hơn mười ngày , thời gian chỉ ăn tạm trái cây dại và rau rừng, vẫn đủ no. Bất chợt thấy thức ăn, đừng là mắt nàng sáng rực, ngay cả bụng cũng đang điên cuồng réo gọi.

Vì miếng ăn, nàng bất chấp tất cả mà lao tới.

Nam nhân lùn gầy một tay giơ cao cái bánh, một tay chống bàn, hì hì: "Ngoan thật."

Hắn liếc mắt hiệu với nam nhân cao gầy, đối phương liền bắt đầu động thủ.

Tuy nhiên, trong mắt phụ nữ, chỉ cái bánh mà thôi...

Nam nhân lùn gầy xé một miếng bánh nhỏ, phụ nữ cuối cùng cũng lấy , vội vàng nhét miệng.

Nam nhân lùn gầy : "Cái bánh cứng như thế , nàng nuốt chửng một , sợ nghẹn c.h.ế.t ?"

Người phụ nữ lắc đầu, miệng ngừng nhai nuốt.

Tuy nhiên lúc , nam nhân cao gầy xâm nhập cơ thể nàng .

Mắt phụ nữ trợn tròn, suýt nữa nghẹn.

Nam nhân cao gầy lập tức xé một miếng bánh đưa đến mắt nàng . Có đồ ăn, ánh mắt nàng liền di chuyển theo miếng bánh, cũng chẳng thèm quan tâm đối phương đang hành hạ thể nữa.

Tô Hiểu Đồng khi đến vặn thấy cảnh tượng .

Nàng ghét bỏ nhíu mày, nghĩ nên cứu phụ nữ đó , nhưng phụ nữ : "Ngươi đưa cho ! Ta còn ăn nữa."

Cái nàng ăn là bánh, Tô Hiểu Đồng hiểu lầm ý của nàng , liền lặng lẽ về theo đường cũ.

đây cũng là chuyện "Chu Du đánh Hoàng Cái, một đánh một chịu", nàng cần thiết nhúng tay .

Đêm mùa hè cũng nóng, quần áo Tô Hiểu Bình giặt, chỉ một đêm khô.

Tô Hiểu Đồng sợ khác phát hiện ở đây, thu những bộ quần áo đó, chỉ bằng một ý niệm liền đưa chúng gian.

Ba Tô Hiểu Bình vẫn tỉnh, nàng nhà gọi Tô Hiểu Bình dậy , sang phòng bên cạnh gọi Tô Giang Hà và Triệu Đông Nguyệt dậy.

"Suỵt!"

Hai còn ngái ngủ định hỏi nguyên nhân, nàng liền hiệu im lặng.

Tô Giang Hà giật , cảnh giác hỏi: "Tỷ tỷ, xảy chuyện gì?"

Cậu bé đè thấp giọng, bên cạnh cũng rõ.

Tô Hiểu Đồng khẽ : "Bên đến mấy , giống , chúng nhanh chóng rời thôi."

Dẫn theo ba chút sức lực nào bất tiện, khi thể tránh , nàng đều cố gắng hết sức để xảy xung đột với khác.

Thế là, cả nhà bốn đạp sương sớm, bắt đầu lên đường.

Lần vượt qua Tứ Châu thành, do thể xuyên qua thành Tứ Châu, nên mất thêm vài ngày đường.

Ngày nào cũng đường, chân đau chịu nổi, khi gặp thôn trang , Tô Hiểu Đồng sẽ dừng một ngày, thậm chí là hai ngày.

So với những khác, nàng vội vã chạy đường.

Nửa tháng , cũng đến , đường thỉnh thoảng gặp t.h.i t.h.ể của một lưu dân.

Tô Hiểu Đồng thấy mà cau mày.

Tô Hiểu Bình bịt mũi : "Tỷ tỷ, những đều c.h.ế.t ?"

"Chết ." Tô Hiểu Đồng đáp với vẻ mặt ngưng trọng.

Chết , c.h.ế.t sạch , quạ thích ăn thịt thối bắt đầu rỉa xác.

Triệu Đông Nguyệt che mắt Tô Giang Hà: "Chúng mau thôi, đáng sợ quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-46-ban-chet-bon-chung-1.html.]

Tuy nhiên, họ còn kịp cất bước, một đám lưu dân quần áo rách rưới chạy về phía họ.

"Đứng ! Đi ?"

Chương 48 Đừng Cướp Con Ta 1

Tiếng quát lớn khiến Tô Hiểu Đồng giật , còn ba Tô Hiểu Bình thì sợ hãi nhảy dựng lên.

Chưa từng thấy cảnh tượng , họ đều vô thức run rẩy.

"Đây là chuyện gì ? Tỷ tỷ, những , họ trông là nông dân ?"

Tô Hiểu Đồng : " là nông dân."

Chỉ là dơ bẩn chịu nổi, còn hung thần ác sát, còn giống nữa.

Mọi tị nạn, chẳng bao lâu sẽ ăn hết lương thực mang theo. Đợi đến khi tìm đồ ngoài hoang dã cũng thể lấp đầy cái bụng đói meo, tất cả những việc thể làm và thể làm, bọn họ đều sẽ làm hết.

Đây chính là nhân tính, vì sống, nhiều chuyện chạm đến giới hạn đạo đức cũng sẽ bỏ ngoài tai.

"Vậy chúng làm đây?"

Chỉ trong chớp mắt, lòng bàn tay Tô Hiểu Bình rịn mồ hôi lạnh.

"Tỷ tỷ..." Tô Giang Hà níu góc áo Tô Hiểu Đồng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cậu bé quá nhỏ, bảo vệ tỷ tỷ và mẫu cũng lực bất tòng tâm.

Triệu Đông Nguyệt che chở bé, : "Giang Hà đừng sợ, tỷ tỷ ở đây, chúng sẽ sợ."

Tô Hiểu Đồng đổ một lớp mồ hôi, trán còn xuất hiện vài vạch đen. Nàng khi nào trở nên lợi hại đến thế?

Trong lúc chuyện, đám lưu dân ầm ầm chạy đến gần.

Hơn mười , ánh mắt mỗi họ đều toát vẻ quỷ dị, như thể họ là thức ăn .

Tô Hiểu Đồng nhíu mày, chuyển tầm mắt sang tay bọn chúng. Cuốc, liềm, côn bổng, d.a.o thái, mã tấu, đều vũ khí, dễ đối phó chút nào.

Nếu chỉ một nàng, nàng tự tin khiến những tổn thương nàng mảy may, nhưng phía nàng còn ba nhà sức trói gà, nếu nàng kịp lo liệu, hậu quả sẽ khôn lường.

Nàng quả thật chiếc nhẫn gian màu lam, nhưng đáng tiếc tinh thần lực hiện tại của nàng đủ, nhẫn gian màu lam căn bản thể chứa vật sống.

Nhẫn gian màu lam liên kết với tinh thần của nàng, một khi vật sống tiến , trong tình huống nàng thể khống chế, tinh thần của nàng sẽ phản phệ, tiếp theo sẽ khiến nàng tinh thần thác loạn, thậm chí thất khiếu chảy m.á.u mà chết.

Bởi , nàng dám đánh cược.

"Các ngươi làm gì?" Tô Hiểu Đồng suy nghĩ trong lòng thật nhanh, miệng thuận tiện hỏi một câu.

Đến gần, mùi hôi thối tỏa từ bọn chúng xộc mũi, khó ngửi đến mức buồn nôn.

Tô Hiểu Đồng ghét bỏ lùi một bước, cũng vì thế, ba Tô Hiểu Bình cũng lùi theo.

"Giao hết thức ăn của các ngươi đây!" Tên nam nhân vạm vỡ ở giữa trừng mắt chiếc giỏ tre lưng họ gầm lên giận dữ, tưởng rằng bên trong đều chứa đầy thức ăn.

Không bản nhà tranh chấp vô ích với bọn chúng, Tô Hiểu Đồng chợt lóe lên một ý, lấy chiếc giỏ tre lưng xuống đặt mặt, chằm chằm tên , mò một túi gạo nhỏ.

"Chúng chỉ một túi gạo thôi."

Giống như dọa sợ, nàng lùi về phía .

Tên gầm lên: "Còn nữa ? Mau lấy mau!"

Tô Hiểu Đồng sờ soạng trong giỏ tre, lấy hai cái bánh nướng, đặt chúng lên miệng túi. "Không còn nữa, chỉ chừng thôi."

Tên tin, giọng khàn khàn hung ác hét lên: "Thật sự còn ? Nhanh lên!"

Tô Hiểu Đồng vén tấm vải bố cái gùi , cho bọn họ xem: "Không còn gì nữa, thật sự là còn gì nữa, các ngươi xem, gùi của trống rỗng ."

Bọn lưu dân cái gùi của nàng, xác nhận nàng ngoan ngoãn giao thức ăn , sự chú ý liền chuyển sang những chiếc bánh nướng và túi lương thực nhỏ mặt đất.

Tô Hiểu Đồng nhân cơ hội hiệu cho Tô Hiểu Bình cùng hai lùi .

Quả nhiên ngoài dự đoán, bọn lưu dân chẳng mấy chốc lao tới, cùng tranh giành lương thực và bánh nướng.

Mười mấy , chút đồ vật đó làm đủ để cướp đoạt?

đều ai nhường ai, đang tranh cướp, con d.a.o trong tay liền vung khác.

"A!" Tên lưu dân c.h.é.m kêu la đau đớn, đồng thời cầm theo đao c.h.é.m liều mạng phản công. Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.

"Chạy!"

Tô Hiểu Đồng khẽ một tiếng, ba đang sợ đến ngây dại nhanh chóng hồn, chạy vội về phía .

Tô Hiểu Đồng chạy phía , thỉnh thoảng đầu xem cảnh tượng bọn lưu dân đánh .

ngã xuống vũng máu, một lát , c.h.ế.t thảm.

Chỉ vì chút thức ăn đó, bọn họ đều đang liều mạng.

Thật sự ngu đến cực điểm!

Cứ như , dường như cũng khó để hiểu tại một bách tính khi rời xa Tứ Châu thành ôm một chút hy vọng trở . Có lẽ bọn họ đều rằng lương thực đường, kết cục cuối cùng sẽ là gì, cho nên mới đánh cược một phen.

Đáng tiếc là bọn họ thua cược, cuối cùng đều c.h.ế.t mũi tên của Tần Vương.

Tô Giang Hà nhỏ, chạy nhanh, trong lúc vội vàng liền ngã nhào xuống đất.

May mắn Triệu Đông Nguyệt vẫn luôn nắm tay nó, lúc nguy cấp, nhanh chóng kéo nó .

Triệu Đông Nguyệt dứt khoát xổm mặt nó: "Giang Hà, cõng con." Vừa cõng Tô Giang Hà lên.

Tô Hiểu Bình ở bên cạnh đỡ, tốc độ chậm nhiều.

Tô Hiểu Đồng ở phía luôn theo dõi bọn lưu dân, ai đuổi theo, bọn họ đều chiếm đoạt thức ăn đất làm của riêng.

Cuối cùng cũng giành bánh nướng, nhưng chiếc bánh dính máu, song hề bận tâm, há miệng cắn mạnh một miếng lớn.

Chỉ là, còn kịp nuốt xuống, khác dùng gậy đập đầu, chiếc bánh nướng trong tay liền cướp .

Gã đàn ông đổ rầm xuống đất, lúc sắp c.h.ế.t vẫn trừng lớn mắt.

Mặt trời lên đến giữa trời, ánh dương chói lòa, nhưng cũng thể khiến mắt nhắm nữa.

Sau buổi trưa, bốn Tô Hiểu Đồng chạy đến một nơi nhà nông.

Đã xa bọn lưu dân , nàng nghĩ thể nghỉ ngơi một chút, thế nhưng, bên trong căn nhà nông phía truyền đến tiếng kêu kinh hãi của một nữ nhân.

Chuyện gì ?

Tô Hiểu Bình thở dốc từng , dùng ánh mắt trao đổi với Tô Hiểu Đồng.

"Suỵt!" Tô Hiểu Đồng làm động tác hiệu im lặng với các nàng, đó hiệu các nàng áp sát tường viện.

Tô Hiểu Bình gật đầu, Triệu Đông Nguyệt đặt Tô Giang Hà xuống, cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Cõng Tô Giang Hà chạy lâu, nàng chỉ đầu mặt đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm.

Tô Hiểu Đồng thương nàng, lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng, khẽ : "Các ngươi cứ yên ở đây, xem thử."

Ba gật đầu, nàng liền khom lưng sân.

Cổng viện đóng, nàng nhẹ nhàng bước , ngược khác phát hiện.

"A!" Nữ nhân kinh hoảng kêu lên, khản cả giọng: "Các ngươi đừng cướp con của , đừng cướp con của !"

"Không! Chúng nó chết, con của đều còn sống, đều còn sống!" Giọng nữ nhân khàn , như đang gào thét bằng chính sinh mệnh của .

Một gã đàn ông khác : "Đại ca, đừng dây dưa với ả nữa, mau xách tới rửa sạch sẽ , nước của đun sôi ."

Nữ nhân kêu lên: "Đừng ăn con của , đừng ăn con của , cầu xin các ngươi..."

Tô Hiểu Đồng kinh hãi, ăn thịt ư?

Mấy đang ở trong bếp, nữ nhân bảo vệ hai đứa trẻ đang dựa tường, tóc tai rối bời, mặt mũi dính đầy bụi bẩn, gần như thể nhận dung mạo ban đầu.

Phía nàng , một gã đàn ông đang về phía nàng , một gã đàn ông khác đang giục giã bên cạnh bếp lửa.

Chương 49 Đừng Cướp Con Của Ta 2

Cửa bếp đóng, Tô Hiểu Đồng rón rén đến gần thấy cảnh , lòng run lên hai .

Nữ nhân càng lúc càng sợ hãi.

Gã đàn ông vươn tay cướp đứa lớn hơn, nàng vung tay tát qua.

Bàn tay gầy trơ xương đánh đau, gã đàn ông "hít" một tiếng, chuyển sang định cướp đứa nhỏ, nhưng nữ nhân ôm chặt bảo vệ.

Gã đàn ông bên bếp lửa : "Trước hết hầm đứa lớn, đứa nhỏ gầy quá, chẳng mấy lạng thịt."

Dưới sự xúi giục của , gã đàn ông cướp đứa trẻ lớn hơn.

Tô Hiểu Đồng thể tiếp nữa, ý niệm động, cung tên trong tay, nàng kéo cung nhắm mũi tên gã đàn ông đang định cướp đứa trẻ.

"Đừng động! Cử động nữa, một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t ngươi." Nàng lạnh lùng quát một tiếng, giọng lạnh như băng, đầy sát khí.

Gã đàn ông , thấy mũi tên đang nhắm , sợ hãi đến biến sắc mặt.

Gã đàn ông bên bếp lửa mặt mày trầm xuống : "Ngươi là ai? Gan nhỏ, dám xen chuyện riêng của hai ."

Tô Hiểu Đồng lạnh lùng : "Ta chỉ từng thấy sói ăn đồng loại của , ngờ nhân loại cũng thể trở nên giống như súc sinh."

Gã đàn ông bên bếp lửa cắn răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y đấm, : "Xem ngươi từng chịu đựng cảm giác đói khát, đói đến cực điểm, chuyện gì cũng làm ."

"Sao ư?" Tô Hiểu Đồng cho là đúng: "Nếu chuyện gì cũng làm , các ngươi chạy trốn làm gì? Trực tiếp lẻn quân doanh của Nhung Khương, thể g.i.ế.c địch báo quốc, thể cướp lấy lương thực của bọn chúng, chẳng hơn ?"

Gã đàn ông dường như ngờ nàng như , ngây một lúc mới : "Ngươi thật dễ dàng, Nhung Khương là dễ g.i.ế.c như ? Chúng chạy đến quân doanh của Nhung Khương, sợ rằng còn kịp đến gần bọn chúng g.i.ế.c c.h.ế.t ."

Lại là hai tên nhát gan chuyên ức h.i.ế.p đồng loại! Tô Hiểu Đồng khinh bỉ một tiếng, chế giễu: "Cho nên các ngươi cho rằng cần tiếp xúc với Nhung Khương, các ngươi liền thể sống sót an lành?"

Hai gã đàn ông mặt lạnh tanh, đáp lời thế nào.

Tô Hiểu Đồng : "Hôm nay, các ngươi ăn thịt , ăn xong ba bọn họ thì ? Chẳng vẫn sẽ c.h.ế.t đói ."

Hai gã đàn ông bận tâm, gã mặt nữ nhân : "Đợi chúng chạy đến Kinh thành, thì sẽ nữa."

Hắn đảo mắt một vòng, : "Thế , đợi chúng hầm xong, chúng cùng chia sẻ, thế nào?"

Đôi mắt Tô Hiểu Đồng khẽ nheo , quả nhiên là hai tên khốn thể cứu chữa.

Nàng còn gì, nữ nhân đất đột nhiên : "Hiểu Đồng, cứu chúng , cứu chúng ..."

Lời thốt , trực tiếp chứng minh bọn họ quen .

Hiện tại, Tô Hiểu Đồng cung tên trong tay, chiếm ưu thế mặt hai gã đàn ông, nhưng nếu hai gã đàn ông chuyển sang dùng nữ nhân và đứa trẻ để uy h.i.ế.p nàng, chẳng nàng sẽ rơi thế động ?

Không thích khác uy hiếp, vì Tô Hiểu Đồng thấy tiếng kêu của nữ nhân , ý niệm chuyển, mũi tên trong tay liền b.ắ.n .

Nàng pha thêm một chút tinh thần lực , dù là b.ắ.n ở cự ly gần, mũi tên vẫn mạnh mẽ xuyên thấu lồng n.g.ự.c gã đàn ông.

Nã đàn ông cúi đầu mũi tên ngực, dường như ngờ Tô Hiểu Đồng đột nhiên tay.

"Ngươi, ngươi..." Hắn chỉ Tô Hiểu Đồng, lời hết, liền trợn mắt ngã vật xuống đất.

Gã đàn ông bên bếp lửa kinh ngạc đến sững sờ, và lúc , Tô Hiểu Đồng nhanh chóng lắp một mũi tên khác cung, và nguy hiểm chĩa thẳng .

Gã đàn ông đất vặn ngã xuống bên chân nữ nhân , dọa cho hai tay nữ nhân ôm đứa trẻ đều cứng .

Tuy nhiên, ngay đó, nàng cảm thấy an ủi, gã đàn ông c.h.ế.t , con của nàng sẽ bọn chúng ăn thịt nữa.

Gã đàn ông bên bếp lửa phản ứng kịp, vội vàng chộp lấy chiếc nồi vỡ bếp, dùng nó để bảo vệ .

Thế nhưng, Tô Hiểu Đồng cho cơ hội .

Một mũi tên b.ắ.n , khó tin , nó b.ắ.n thẳng cổ họng , khiến ôm lấy cổ , lùi vài bước ngã thẳng cẳng xuống.

"Hiểu Đồng, Hiểu Đồng..." Nữ nhân vẫn đang kêu gọi.

Tô Hiểu Đồng thu liễm sát khí , cẩn thận nàng : "Ngươi là ai? Vì quen ?"

Nàng đang đeo khăn che mặt, thể gọi tên nàng ngay lập tức chắc chắn là quen, chỉ là nàng dường như nhận đối phương.

Nữ nhân gạt những sợi tóc rối bời đang che khuất khuôn mặt , nghẹn ngào : "Hiểu Đồng, là tam thím, tam thím..."

Tam thím, Vương Xuân Nha? Hít! Tô Hiểu Đồng hít một khí lạnh: "Tam thím, ở đây?"

Vương Xuân Nha run rẩy đôi môi, kể lể nỗi khổ nhưng nửa ngày nên lời.

Tô Hiểu Đồng dứt khoát hướng ngoài gọi một tiếng: "Tiểu Bình, mau dẫn Giang Hà và nương ."

Lo lắng t.h.i t.h.ể đất dọa sợ ba , nàng nhíu mày, đành chịu cực mà kéo hai t.h.i t.h.ể đó căn buồng củi bên cạnh.

Trong bếp một cánh cửa mở thông sang bên đó, may mắn tránh việc Tô Hiểu Bình ba thấy.

Ba Tô Hiểu Bình bếp, khi nữ nhân chính là Vương Xuân Nha, đều vô cùng kinh ngạc.

Tô Giang Hà ngày thường chơi nhất với Tô Giang Hải, thấy Tô Giang Hải úp sấp đùi Vương Xuân Nha nhúc nhích, vội vàng tới lật Tô Giang Hải .

"Tiểu Hải, Tiểu Hải, con làm ?"

Tô Hiểu Bình mang theo túi nước bên , thấy Tô Giang Hải nhắm chặt hai mắt, môi khô nứt, vội vàng cho Tô Giang Hải uống một ngụm nước.

Tô Hiểu Đồng từ buồng củi , cảnh báo: "Các ngươi đừng qua buồng củi bên cạnh, bên đó thứ đáng sợ, ?"

Tô Hiểu Bình ngơ ngác nàng một cái, gật đầu.

Tô Hiểu Đồng lập tức qua, bắt mạch cho Tô Giang Hải.

"Tỷ tỷ, làm ?" Tô Giang Hà vẻ mặt đầy lo lắng.

Tô Hiểu Đồng : "Không , chỉ là đói lả mà thôi."

Không đói bao lâu, ba vốn gầy yếu giờ đây gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.

Đặc biệt là Tiểu Bảo trong lòng Vương Xuân Nha, càng nhỏ bé gầy gò khiến đau lòng.

"Vậy chúng còn đồ ăn ?" Tô Giang Hà thận trọng hỏi.

Vừa nãy mới gặp đám lưu dân cướp bóc, Tô Hiểu Đồng lấy hết thức ăn trong gùi , nó cũng lo lắng nhà còn gì để ăn nữa.

Tô Hiểu Đồng nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo, tỷ tỷ cách."

Nói đến cách, nàng đến bên bếp lửa, sự che khuất của bệ bếp, lấy một bịch sữa tươi nguyên chất.

Thật may mắn vì những thứ nàng cất giữ trong gian Lam Giới ở kiếp vẫn còn đó, nếu , khi đến thế giới theo khác chạy nạn, nhiều lúc sẽ khó lòng ứng phó.

Trên bếp đang đun nửa nồi nước, nước đang "ục ục" sôi.

Tô Hiểu Đồng lấy ba hộp sữa tươi cho chần qua một chút, đó lấy .

Mặc dù trời nóng, nhưng đối với ba đang đói lả cực độ, nàng cũng dám đưa sữa lạnh cho các nàng uống.

Thời gian bằng một chén , nàng mang sữa qua, cắm ống hút miệng Tô Giang Hải.

Tô Giang Hải đang hôn mê nên hút, nàng dùng sức bóp nhẹ, sữa xộc miệng Tô Giang Hải, nó cảm nhận một chút, liền bắt đầu mút.

Tình trạng Tiểu Bảo còn nghiêm trọng hơn Tô Giang Hải, Tô Hiểu Bình vươn tay tới: "Tam thím, để con bế, uống một hộp ."

Nhận lấy Tiểu Bảo, nó bọc trong lớp chăn mỏng, cảm giác như nặng đến mười cân.

Vương Xuân Nha cầm hộp sữa nỡ uống: "Ta, để dành cho Tiểu Hải và Tiểu Bảo."

Cổng viện bên ngoài đột nhiên "cọt kẹt" một tiếng, ngay đó nhiều bước .

Loading...