Cô cố nén một câu tục tĩu, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Đổi là Diệp Lạc Anh vẫn bình tĩnh chút hoang mang, nhẹ nhàng :
“Kinh Nghi, . Thằng bé Quân Diễn nhà , về mặt đạo đức thì sẽ khiển trách nó, nhưng về mặt pháp luật, con cũng cần bận tâm mấy chuyện liên quan .
Dù thì các con vẫn đến mức luật hôn nhân ràng buộc, ngay cả lễ đính hôn công khai cũng , lý nào tự hứng chịu nước bẩn chứ?”
Diệp Lạc Anh nhanh, vẻ mặt như đang từ tốn kể chuyện, nhưng mang theo khí chất độc đáo của bà, mỗi lời mỗi chữ đều như nện lòng .
Thôi Kinh Nghi mấy mở miệng, cuối cùng chỉ đỏ mắt một câu: “Anh bắt nạt khác.”
“Bắt nạt thì cũng là thôi, con tức giận làm gì chứ?” Diệp Lạc Anh hì hì:
“Theo thấy, loại đàn ông thích bắt nạt khác, con quản , còn nuốt trôi cục tức, làm thể để tiểu thư Hải Thành chịu ủy khuất đến thế ? Thật sự mà cưới về thì còn thể thống gì nữa?
Chuyện của bọn trẻ, lớn cũng thể cứ theo dõi mãi , tự suy nghĩ cho kỹ , lúc danh phận gì là dễ xử lý nhất.”
Khi câu cuối cùng , ánh mắt Diệp Lạc Anh quét qua Hạ Quân Diễn.
Gương mặt đàn ông lạnh, trong ánh mắt thoáng qua một tia bướng bỉnh.
Vết cào n.g.ự.c giả, nhưng tuyệt đối do cô tiếp viên nhỏ gây .
Lúc cô tiếp viên nhỏ rời , Hạ Quân Diễn nửa ánh mắt cũng thèm .
Anh là đàn ông khó tính và cầu kỳ, mắt, bất kể nam nữ, đều thể đến gần , huống hồ còn dùng móng tay cào cơ bắp của ?
Chỗ khuất trong khoang máy bay , chắc chắn đang giấu cô gái nhỏ gây họa Hạ Quân Diễn mà thôi.
Diệp Lạc Anh là tinh ý, con trai hợp tác diễn kịch với , còn tự bôi thành tra nam.
Nếu bà còn đào sâu thêm, Hạ Quân Diễn sẽ liều mạng với bà.
Vì , bà dừng đúng lúc, tao nhã xoay : “Con cứ ở đây mà tự kiểm điểm , chúng .”
Ba phụ nữ dần xa trong khoang máy bay.
Điện thoại của Hạ Quân Diễn nhận tin nhắn.
Hạ Quân Thanh: “Quân Diễn, công tác một chuyến, xem ít chạy đến đoàn làm phim, diễn xuất tiến bộ ít.”
Hạ Quân Diễn chỉ trả lời ba chữ: “Cảm ơn chị.”
Nói xong, gọi điện cho Hàn Tấn: “Mang chuỗi hạt Thiên Châu mang về từ Tây Tạng, gửi riêng cho và chị cả.”
Cúp điện thoại, đàn ông nhanh chóng về phía một bên khoang máy bay.
Ở đó một cánh cửa bí mật, mở , bên trong là một căn phòng nhỏ, một phòng nghỉ giường, bàn và tủ quần áo nhỏ, trang trí theo phong cách châu Âu hiện đại tối giản.
Thư Ức đang bên giường.
Phần cô mặc chiếc áo sơ mi của Hạ Quân Diễn, lấy từ tủ quần áo, cơ thể nhỏ nhắn của cô thể chống đỡ nổi, nên áo rộng thùng thình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-hon-sau-dam-xuong-kieu/chuong-124.html.]
Gấu áo sơ mi vặn che đến đùi, để lộ đôi chân dài trắng nõn.
Hạ Quân Diễn cong môi tới, một tay ôm cô từ giường lên, nhẹ nhàng ôm lòng, thì thầm: “Thư Ức, bảo bối.”
“Hạ Quân Diễn…” Giọng Thư Ức nhẹ nhàng, cơ thể mềm nhũn, vẻ yếu ớt còn chút sức lực nào.
Ba chữ “em xin ” lặp lặp trong miệng cô, cuối cùng cô nuốt ngược trong.
Cô cũng ai nên xin ai?
Áp lực thấp như là điều Hạ Quân Diễn thấy.
Một Thư Ức cố chấp sẽ bao giờ mở lòng giao tiếp lúc .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cách đơn giản nhất là dùng cách nguyên thủy nhất, khơi dậy bản năng của cô.
Anh bắt đầu ngậm lấy môi Thư Ức, hôn từng chút một dịu dàng, thậm chí sâu răng, chỉ như nâng niu mà mút nhẹ cánh môi cô.
Bàn tay lớn vuốt ve lưng Thư Ức, chậm rãi vỗ về như vuốt ve mèo.
Cho đến khi cảm nhận Thư Ức động lòng, cứ cách một lát thấy tiếng rên khe khẽ ngọt ngào của cô.
Hạ Quân Diễn mật ghé tai cô: “Được em?”
Thư Ức lắc đầu từ chối.
Lỡ như Diệp Lạc Anh thì ?
Cảm giác khiến cô khó chịu, một sự sảng khoái khi căng thẳng tột độ, cô thể giải thích .
“Nếu mà ‘xìu’ thì nửa đời của Thư Ức sẽ làm đây?” Hạ Quân Diễn gian, tiếp tục hôn cô, còn dịu dàng mà cuồng nhiệt như bão tố.
Vừa hai đang trong lúc tình nồng, chuẩn bắt đầu thì buộc dừng .
Thư Ức đưa phòng nghỉ, Hạ Quân Diễn và cô tiếp viên mỗi một vai ngụy trang.
Thư Ức hôn đến choáng váng, : “Vậy thì cần ông chú già nữa.”
Ông chú già đang hôn cô như phát điên, gầm lên:
“Không , chuông nào buộc chuông nấy, bệnh nào thì đó chữa, đây, em thử độc .”
“Em .” Thư Ức vùng vẫy chạy trốn như một kẻ điên đáng yêu và lanh lợi.
Cô thoát khỏi vòng tay Hạ Quân Diễn, áo sơ mi kéo tuột, tóc tai bù xù lao xuống giường, đến hoa cả cành.
Hạ Quân Diễn nguy hiểm nheo mắt, như hổ vồ mồi, tóm lấy con mồi tươi ngon.
Kẻ săn mồi………………
--- Chương 86 ---
Nuông chiều Thư Ức