Nông Nữ Sau Hòa Ly, Vừa Làm Giàu Vừa Nuôi Con - Chương 74: Không có gì là đương nhiên
Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:27:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương lão gia tử bọn họ về nhà một lát, Khương Phù đang giúp Vương lão thái thái múc thức ăn, Vương Nhị Ngưu và Vương Tam Ngưu vợ chồng, vác những chiếc gùi trống rỗng quá nửa trở về.
Ba còn đến cổng lớn, ngửi thấy mùi thịt thơm lừng xộc thẳng mặt, bụng cồn cào kêu lên.
Hếch mũi xác nhận một lượt, quả nhiên là từ nhà bọn họ bay , cảm thấy chắc là đói quá , nếu ngửi thấy nhà mùi thịt?
Lại thấy xe bò đậu ở cổng, càng thêm mịt mờ, đây là tình huống gì ?
“Lão Nhị, Lão Tam, con dâu Lão Tam, đực ở cổng làm gì hả? Mau trong gặp rể, cháu trai và cháu gái của các ngươi !”
Vương lão thái thái bưng thức ăn , thấy con trai ngốc nhà đang chằm chằm xe bò, vội vàng gọi một tiếng.
Bị Nương già gọi một tiếng, mấy mới phản ứng , vội vàng sân, lượt chào hỏi .
“Nhị cữu, Tam cữu, Tam cữu mẫu.” Khương Phù cũng từ nhà bếp , gọi một tiếng.
Vương Nhị Ngưu, Vương Tam Ngưu tuổi nhỏ hơn Khương lão cha, nhưng trông vẻ già hơn, đều là dáng gầy gò, còn cao kều, Khương Phù càng càng thấy giống cột điện, gầy quá mức .
Tam cữu mẫu họ Lâm, da trắng, cũng xinh , chỉ là biểu cảm ngây ngô, tiếng Khương Phù liền nhe răng : “Xinh , nha đầu xinh .”
“Đừng con dâu lão Tam như , ngược khá .” Vương lão thái thái trêu ghẹo, Lâm thị hề hề .
“Đã về cả , chúng dùng bữa .”
Vương Nhị Ngưu, Vương Tam Ngưu Vương lão gia tử , liền đặt chiếc gùi gốc tường, rau dại chẳng hái mấy cọng, về nhà thịt ăn.
Thôn trưởng cũng ở đây, cả nhà đều tươi , hai thực sự hiểu chuyện gì xảy , nhưng cũng hỏi nhiều, nghĩ bụng ăn xong hỏi Vương lão gia tử .
Ngoài Khương lão cha bọn họ, bữa cơm những khác đều ăn đến đầy miệng dầu mỡ, ngay cả Vương thôn trưởng cũng kiềm chế , nghĩ đây nhà , chỉ thể chậm tốc độ nhai.
Vương lão gia tử quản điều đó, cứ một mực bảo thôn trưởng ăn nhiều, gắp thịt bát .
Ngoại tôn nữ của mua đất ở Sa Tử Lĩnh, còn trồng lương thực, còn trông cậy thôn trưởng chiếu cố nhiều hơn cho ngoại tôn nữ, để tránh kẻ gây khó dễ.
Ăn cơm xong, Vương thôn trưởng nghỉ ngơi chút nào, nhấc m.ô.n.g lên là thẳng đến huyện thành để làm địa khế cho Khương Phù.
Khương Phù vốn định bọn họ cũng sắp , tiện thể chở một đoạn đường, ngờ Vương thôn trưởng tốc độ quá nhanh, chỉ để cho bọn họ một cái gáy.
Ai còn tưởng m.ô.n.g cháy.
Khương Phù , cũng quản Vương thôn trưởng nữa, đầu : “Ngoại công, ngoại nãi, hơn bốn mươi mẫu đất con giao cho các cữu cữu quản lý.
Khương Gia Trang cách Sa Tử Lĩnh xa, chúng bất tiện, các cữu cữu đều quen làm nông việc, quản lý ruộng đất cũng thuận tay.
Chỉ là đất nhiều, đến lúc đó chọn thêm ba bốn đáng tin cậy trong thôn, tiền công mỗi tháng sáu trăm văn, các cữu cữu mỗi tháng tám trăm văn.”
Vương Nhị Ngưu, Vương Tam Ngưu lời , nghĩ đến thôn trưởng chạy biến nhanh như , là làm địa khế, hóa là ngoại tôn nữ mua hơn bốn mươi mẫu đất ở Sa Tử Lĩnh, thật sự là quá đáng sợ .
“Đều là cữu cữu ruột của con, giúp con là đương nhiên, còn cho tiền công gì, còn thuê cũng cần, thể lão cũng còn , cả nhà nhiều như , mà lo liệu nổi.”
Vương lão gia tử Khương Phù trả tiền công thuê , đau lòng thôi, liên tục từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-nu-sau-hoa-ly-vua-lam-giau-vua-nuoi-con/chuong-74-khong-co-gi-la-duong-nhien.html.]
“Ngoại công, lời như , chuyện gì là đương nhiên, ruột còn rõ ràng sổ sách, một ngoại tôn nữ thể công nhờ cậy cữu cữu của .
Hơn nữa đất canh tác tinh tế, tốn ít tâm sức, việc cứ , tổng thể để làm công mà cho ăn cơm chứ.”
Khương Phù là lời thật, chăm sóc cây trồng nào chuyện đơn giản, nơi nơi đều để tâm. Đây là ở thời cổ đại với sức lao động thấp kém, việc gì cũng tự tay làm, như thời hiện đại, còn máy móc hỗ trợ.
Hơn nữa khoai lang tăng sản lượng còn lật dây, ngắt lá khoai lang, nàng nhớ hồi nhỏ bà nội trồng khoai lang cũng làm như , nàng lúc đó còn hiểu, bà nội là cho cành lá khoai lang tranh giành dinh dưỡng.
chuyện tăng sản lượng khoai lang đợi trồng , hiện tại vội.
“Cha, cứ lời nha đầu Phù Nhi , cả nhà chúng đều làm việc ở xưởng của nha đầu Phù Nhi, cũng đều trả tiền công.” Đối với vấn đề tiền công, Khương lão cha thể chấp nhận .
Lại nhớ đến Vương Mãnh, liền tiếp: “Còn đại chất tử trong nhà, ở bên ngoài cũng làm khổ lực, chi bằng về nhà làm việc, đến lúc đó tích góp chút tiền cũng xem mắt tìm .”
Nói đến đại tôn tử trong nhà, Vương lão gia tử gì nữa, đại tôn tử hơn mười tám tuổi, hỏi mấy nhà cô nương đều ý, tổng thể trơ mắt tôn tử giống như lão cha của , kéo dài đến cuối cùng chỉ thể tìm một vợ .
Suy nghĩ , mới đồng ý, lão già thể cần tiền công, nhưng con trai và cháu trai của còn sống.
Khương Phù cảm thấy lão cha nhà quả nhiên một tay.
Chuyện định, Khương Phù bọn họ mấy câu với Vương lão gia tử mấy , liền trở về Khương Gia Trang, dù hai ngày nữa còn đến kéo khoai lang.
Đợi mấy , Vương Nhị Ngưu và Vương Tam Ngưu vẫn như mơ, Vương lão gia tử chuyện Khương Phù làm ăn cho bọn họ, cả hai đều cảm thấy thể tin .
Vương lão gia tử dặn dò một phen, bảo hai đến lúc đó chăm sóc cây trồng, ngoại tôn nữ đây là ý cho bọn họ một chén cơm ăn, đừng lãng phí tấm lòng của nàng.
Hai Vương Nhị Ngưu gì đồng ý, chỉ cảm thấy cái loại vô tâm đó, mà thể sinh mấy đứa con như , đặc biệt là đứa con gái Khương Phù , bản lĩnh cũng quá lớn.
Bọn họ đều chút tiếc nuối cho , cuộc sống , chỉ là phúc hưởng thụ.
Vương thôn trưởng ngay chiều hôm đó làm xong địa khế, cứ chờ Khương Phù đến, tấm địa khế nóng hổi khiến cầm trong tay luôn cảm thấy yên.
Lại qua hai ngày, Khương Phù cùng ba ca ca đến Sa Tử Lĩnh, thôn thấy Vương thôn trưởng đang dạo ở đầu thôn.
Vừa thấy Khương Phù lập tức chạy lên, đưa tấm địa khế giấu trong lòng : “Nha đầu Khương Phù, con cuối cùng cũng đến , tấm địa khế cầm trong tay yên, hai ngày nay ngủ cũng ngon.”
“Vương thôn trưởng, vất vả !” Khương Phù cầm địa khế xem một lát cất , lời cảm tạ với Vương thôn trưởng.
“Không vất vả vất vả.” Vương thôn trưởng thật sự ngờ, Khương Phù ở chỗ huyện lệnh đại nhân cũng danh tiếng, làm địa khế, huyện lệnh đại nhân là Khương Phù mua đất, còn dặn hết lòng ủng hộ Khương Phù.
Ngay cả khi huyện lệnh đại nhân cố ý , Vương thôn trưởng cũng nghĩ chăm sóc Khương Phù, đây chính là cơ duyên lớn của Sa Tử Lĩnh! Hắn kẻ hồ đồ, ai việc gì đắc tội Khương Phù chứ!
Nói mấy câu với Vương thôn trưởng, Khương Phù cùng ba ca ca mới đến nhà Vương lão gia tử. Khoai lang cân, vặn hơn hai nghìn cân, thanh toán bạc xong, bọn họ mới .
Hơn hai lạng bạc, đủ cho cả nhà sống qua một năm .
Để Vương lão gia tử bọn họ chống đỡ đến sang năm đầu xuân lấy tiền công, thành vấn đề.
Dân làng Sa Tử Lĩnh cũng chuyện Khương Phù mua đất, lập tức bàn tán xôn xao, đều nhà Vương lão gia tử sắp đổi vận .
Những kẻ lanh lợi đều lời ý đến cửa nịnh bợ, nhưng Vương lão gia tử bọn họ ngoài mấy nhà tấm lòng trong sáng , những khác đều để ý.