Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 423

Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:29:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Liếc mắt một cái qua liền thấy vô cùng loá mắt, giống như đích tới nơi , khiến nhịn nâng tay lên che đậy con mắt.

Gần chỗ sóng biển tòa nham thạch, bọt sóng thật tới nỗi khiến lau mắt , bên tai dường như thấy tiếng sóng biển sàn sạt.

Từng cơn từng cơn đ.á.n.h vách đá!

Bức tranh thứ hai là một bức họa đ.á.n.h chiến trường, nhưng mà hình ảnh bốn phía cho , đó chắc là cuộc tỷ thí quân sự, bởi vì nhiều xem.

Đây là tỷ thí quân sự ở Đông Lăng quốc, là hình ảnh cao trào của một trận tỷ thí cuối cùng, Ôn Noãn dựa trí nhớ để vẽ đường về.

Ôn Noãn dùng bút pháp tinh tế vẽ tình cảnh tỷ thí kịch liệt cùng cảnh tượng chấn động một cách nhuần nhuyễn, dùng biểu cảm của xem ở bốn phía để tô đậm tính kịch liệt và xuất sắc của cuộc chiến đấu.

Làm thấy cảm giác như chính bản đang ở bên trong một binh lính, nhiệt huyết mênh mông, hận thể cầm lấy trường thương, vui sướng đầm đìa dũng g.i.ế.c địch.

Cuối cùng là một bức vẽ tiệc cung đình, cũng vẽ cực kỳ duy mĩ, khiến cảm giác như đang đang đích ở trong cảnh , trong ánh mắt thấy dáng mạn diệu của vũ nữ múa hát, bên tai vang lên từng tiếng đàn sáo dễ .

Ba bức họa, bức nào cũng làm cho cảm giác cực kỳ chân thật, chấn động nhân tâm!

Kết cấu theo tỉ lệ hoàng kim, họa sĩ tinh tế, đều khiến thể bắt bẻ, thể mỹ!

Mọi nghị luận sôi nổi:

"Đẹp, thật sự quá ! Quả thật chấn động nhân tâm!"

"Đó là cảnh tượng mặt trời mọc đỉnh Hoàng Thiên! Trời ạ! Quá vẽ làm một bức mặt trời mọc, đáng tiếc vẽ ! Đây quả thật là vẽ linh hồn mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông!"

"Sao cảm thấy ba bức vẽ còn hơn cả những bức họa đó, cũng chấn động lòng hơn?!"

"Ta cũng cảm giác như , chính là Vô Danh? Vô Danh là họa sư nào thế? Kỹ năng vẽ như khả năng yên lặng Vô Danh!"

"Đây quả thật chính là tác phẩm của thần tiên! Vô Danh là đại sư nào thế?"

"Người bên trong bức họa hình như đang mặc trang phục của Đông Lăng quốc, là họa sư của Đông Lăng quốc ?"

"Khi nào thì Đông Lăng quốc một họa sư lợi hại như thế?"

"Tiên cảnh nhân gian!"

"Tác phẩm của thần tiên!"

"Họa sư linh hồn!"

Hoàng Thượng thấy ba bức họa thì phun !

Đây chắc là đang vẽ Vạn Thọ Tiết ở Đông Lăng quốc thì !

Hình ảnh mặt trời mọc lúc ở chỗ ranh giới giữa Nạp Lan quốc và Đông Lăng quốc.

"Đây là Thập Thất vẽ ?" Thập Thất hoàng cũng thiếu bạc tiêu ?

Hình như tiểu t.ử khá ăn xài phung phí, thôi , ông còn một bức họa bán đấu giá, bán thì bạc cho một nửa !

đấu giá hội chắc là ông cũng thể kiếm ít tiền.

mà mấy bức tranh vẽ xinh !

Thật lâu gặp Thập Thất hoàng vẽ tranh.

Người chủ trì hội Đấu giá vẫn còn đang giới thiệu bức họa: "Ba bức họa vẽ vô cùng tinh vi chi tiết, lão phu ở hội đấu giá mấy chục năm, tiếp xúc qua vô thi họa, từ những cái từ hơn một ngàn năm, cho tới hiện tại, đều từng gặp qua một bức họa chân thật như thế! Hiện tại ai nguyện ý lên nghiêm túc xem độ chân thực của bức họa ?"

Lời của chủ trì thì lập tức nhấc tay cướp : "Ta lên xem!"

"Ta lên xem!"

"Được, , ! Nếu mà lên xem, thì xếp thành hàng lên xem!"

Người chủ trì tự nhiên sẽ từ chối, bởi vì ông , bọn họ lên xem qua, thì ba bức họa mới thể bán với giá càng cao!

Như tiền trích phần trăm của đấu giá hội mới càng nhiều!

Hôm nay tổng quản là Hoàng Thượng tới, ông cần biểu hiện một chút!

An Thân Vương cùng Ninh Vương cầm kính viễn vọng dùng sức , phát hiện thật sự đủ rõ ràng.

Đặc biệt là An Thân Vương, đều già cả mắt mờ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-423.html.]

mà phản ứng của bên khiến hai vô cùng một chút bức tranh đó là như thế nào.

"Không , bổn vương xem!" Ninh vương nhịn , đặt kính viễn vọng xuống .

"Khoan , bổn vương, bổn vương cũng xuống xem!"

Ninh vương dìu An Thân vương xuống.

Hoàng thượng cũng xuống xem, chỉ điều ông thấy quen nên cũng nhúc nhích.

Bát công chúa thấy ba bức tranh là tranh của Ôn Noãn, dù Ôn Noãn cũng tặng cho nàng một bức tranh giống : "Ôn Noãn, ba bức tranh là cô lấy để bán đấu giá ?"

Ôn Noãn gật đầu: "Ừm."

"Trời ạ, quá lợi hại! Lần sứ Đông Lăng đều vẽ tranh ? Sao thể vẽ nhiều như ?"

"Cũng gần như !" Dường như cả chuyến đều vẽ tranh, dù đường cũng nhàn rỗi việc gì làm.

Ôn Linh cùng Trịnh Dương lúc ở trong nhã gia phía đối diện nhã gian của mấy Ôn Noãn.

Ôn Linh thấy ba bức tranh bục, hai mắt mở lớn: "Tranh ."

Trịnh Dương thấy phản ứng của nàng: "Cô họa sĩ Vô Danh ?"

Ôn Linh thấy ba bức tranh trong phòng sách của Ôn Noãn.

Sau khi Ôn Noãn về lấy tranh để phân loại, nàng trong lúc vô tình thấy.

Ôn Linh dám đem chuyện của Ôn Noãn , nàng chỉ lắc đầu: "Không , , chỉ là cảm thấy nó !

Trịnh Dương xong lời cũng bật , cũng cảm thấy một cô nương ở một huyện xa xôi thể quen một họa sĩ tài hoa như thế: "Cô thích ? Vậy tí nữa sẽ tặng nó cho cô nhé!"

Ôn Linh xong lời thì mặt cũng đỏ lên: "Không cần, thể hổ chứ!"

"Chỉ là ba bức tranh thôi mà! Chỉ cần cô thích là ! Ba bức tranh cũng tốn bao nhiêu bạc!" Trịnh Dương đến gần Ôn Linh, dường như dán tai của nàng để .

Ôn Linh lập tức đỏ mặt, nàng đầu , tim đập điên cuồng như con nai nhảy loạn trong lòng.

Ôn Ngọc ứng của , thấy An Thân vương cùng Ninh vương đích xuống xem, nhịn mà xiết chặt chiếc khăn trong tay, c.ắ.n môi .

Kẻ vô danh rốt cuộc là ai? Tranh vẽ ở hội đấu giá huyện Ninh Viễn cũng thấy, giờ ở kinh thành cũng thấy!

mỗi khi nàng lấy tranh của bán đấu giá, thì tranh của cũng sẽ xuất hiện, khiến cho nàng cảm thấy giống như âm hồn bất tán!

Tất nhiên, Ôn Ngọc tuyệt đối sẽ nghĩ tới là Ôn Noãn!

Nàng nghĩ Ôn Noãn mới trở thành đồ của Từ sư phụ bao lâu, cũng chỉ thể vẽ những hình đơn giản gốm sứ.

Hy vọng vô danh thật sự là của Đông Lăng quốc, nàng tranh của lọt mắt của An Thân vương và Ninh vương, để trở thành đồ của bọn họ!

Như nàng thể ngang Đế đô!

Cũng sẽ trở nên lợi hại hơn khi làm đồ của Từ đại sư.

An Thân vương cùng Ninh vương cũng quyền thế hơn.

Người chủ trì tiếp đón ba ở hàng ghế đầu lên sân khấu: "Ba vị khách quan, mời lên đầu tiên. Vì tránh cho nhiều cẩn thận làm hỏng bức tranh, cho nên mỗi chỉ thể cho ba lên, trong chốc lát sẽ đến lượt ba vị khách khác."

Ba đó lên theo lời mời.

Người chủ trì lấy ba cái kính lúp Tây Dương: "Ba vị khách quan, cầm kính lúp để xem."

"Không cần, cần! Tôi thể thấy rõ!" Một lên tiếng từ chối.

Người chủ trì mỉm ười: "Tranh ảo diệu, cần đeo kính lúp để xem, như mới thể thấy rõ!"

Người nọ: "..."

Có ảo diệu gì mà cần dùng đến kính lúp chứ?

Ba nhận lấy, đầu tiên là cẩn quan sát một lúc.

Vẻ mặt bất ngờ.

Người chủ trì chỉ cho bọn họ: "Ba vị khách quan thể dùng kính lúp để soi xem, vách đá của những vách núi đen đồ vật gì."

Loading...