Tiểu Hoàng sốt ruột kéo tay áo Trần Hoan, đôi mắt đen láy mở to:
“Hoan cô cô, thuyền nhà chúng ở ?”
Trần Hoan mỉm , đưa tay chỉ về chiếc thuyền cuối cùng còn đang lướt chậm ngoài xa:
“Tiểu thiếu gia đừng nóng vội. Thuyền của lão gia cùng cữu lão gia đang ở phía .”
Tiểu Hoàng theo ngón tay của nàng, đôi mày nhỏ nhíu , khẽ lẩm bẩm:
“Sao bá phụ với Vương cữu công chậm như thế?”
Trần Hoan đáp:
“Hẳn là câu nhiều cá quá, thuyền nặng nên chậm hơn chăng?”
Phiên Ngoại 4
Tiểu Hoàng liền sáng mắt, gật đầu như con chim gõ kiến:
“Nhất định là như !”
Ban nãy bé còn khoe với đám bạn rằng Vương cữu công và bá phụ đều lợi hại, ngay cả hổ cũng từng họ đ.á.n.h bại.
Mấy đứa trẻ lập tức tròn mắt ngưỡng mộ, đ.á.n.h thắng hổ thì câu cá nhiều nhất là chuyện đương nhiên.
Tiểu Hoàng cũng nghĩ như thế.
Cữu công gia là Đại tướng quân, oai phong tám mặt, đến cả hổ còn kiêng sợ vài phần, huống hồ chỉ là mấy mẻ cá nhỏ biển.
Lúc , bọn trẻ trong thôn từ thuyền nhảy xuống, chạy nhào tới vây quanh Tiểu Hoàng.
“Tiểu Hoàng, thuyền nhà ngươi ? Vẫn cập bến ?”
“Sao về chậm như ?”
Trong bọn họ một tiểu t.ử tên Tiểu Lãng, xưa nay thích tranh hơn thua, vẻ mặt phần khiêu khích:
“Tiểu Hoàng, cha nào khơi cũng là về sớm nhất, cá bắt cũng nhiều nhất. Thuyền nhà ngươi chậm như , tám phần là chẳng bắt bao nhiêu!”
Tiểu Lãng vốn từng là đại ca của đám trẻ con trong thôn, nhưng từ ngày Tiểu Hoàng đến, đều thích chơi với bé mới tới — hiểu , đáng yêu, lúc nào cũng đồ ăn ngon.
Vì thế trong lòng Tiểu Lãng phần phục, nhân cơ hội tìm chút uy phong.
Thế nhưng Tiểu Hoàng chẳng chút tức giận, ngược còn ưỡn ngực, lớn tiếng :
“Không thể nào! Hoan cô cô bá phụ với cữu công gia của chắc chắn bắt nhiều cá, bởi thuyền mới nặng, cho nên mới về chậm nhất!”
Đám trẻ lập tức tròn mắt, hưng phấn reo lên:
“Thật ?”
“Thật ?”
“Đương nhiên là thật!” Tiểu Hoàng đáp chắc nịch.
“Ôi! Cữu công gia của ngươi lợi hại quá!”
“Mẫu ngươi cũng lợi hại, làm bánh ngọt quá ngon…”
“Mỗi đến nhà ngươi đều ăn ngon!”
Bọn trẻ nhao nhao khen, vây Tiểu Hoàng như vây trăng, làm sắc mặt Tiểu Lãng mỗi lúc một xanh.
Cuối cùng nhịn nữa, Tiểu Lãng phẫn nộ hét lên:
“Không ! Thuyền về chậm nhất… thường là thuyền bắt ít cá nhất!”
Đám trẻ lập tức im lặng.
“…Hình như… cũng đúng.”
“ , cha mỗi về trễ là vì chẳng câu bao nhiêu.”
Một câu của Tiểu Lãng khiến khí thế đang bốc cao lập tức xẹp xuống như bánh bao thủng .
Bọn trẻ sang chiếc thuyền cuối cùng ngoài xa… ánh mắt đầy hoài nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-1319.html.]
lúc , chiếc thuyền của Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu cũng từ từ áp sát bờ.
Thuyền còn dừng hẳn, Thái Thượng Hoàng mũi thuyền, râu tóc rung rung trong gió biển, vui vẻ vẫy tay gọi:
“Tiểu Hoàng! Bá phụ bắt cua cho cháu đây! Một con cua thật lớn!”
Vương Kiêu cạnh cũng kích động kém, giơ tay phất phất:
“Tiểu Hoàng! Vương cữu công bắt bạch tuộc cho cháu! Lại thêm nhiều tôm biển!”
Tiểu Hoàng liền sáng mắt, đôi chân nhỏ chạy vun vút cát, động tác leo lên thuyền nhanh nhẹn hệt như tiểu mãnh hổ— là nhờ dạo gần đây Hoàng Thượng chỉ dạy vài đường quyền cước.
Đám trẻ khác thấy liền ùa chạy theo, nối đuôi trèo lên thuyền xem náo nhiệt.
Tiểu Hoàng lên thuyền vui vẻ chạy trong khoang, đảo mắt một vòng—
Rỗng.
Trên thuyền trống đến mức gió biển thổi qua cũng tiếng vang.
Ngoài mấy thùng nước cùng vài cái bồn gỗ loang lổ, hề lấy bóng dáng một con cá nào.
Trong khi đó, những thuyền khác đều chất đống cá ngập nửa khoang.
Tiểu Hoàng đờ , mặt đầy dấu hỏi:
“Bá phụ… Vương cữu công… cá ạ?”
Thái Thượng Hoàng hề chột , ung dung đưa lên một con cua lớn từ trong bồn gỗ:
“Ở đây. Cháu xem, chẳng to ?”
Vương Kiêu cũng đưa lên một con bạch tuộc mềm oặt và một con tôm biển còn đang đạp đạp:
“Tiểu Hoàng, . Bạch tuộc khổng lồ và tôm biển khổng lồ!”
Tiểu Hoàng: “…”
Các bạn nhỏ: “…”
Lúc Tiểu Lãng cũng leo lên thuyền.
Vừa thấy khoang thuyền trống hoác, nó lập tức chống nạnh, ha hả:
“Ha ha ha! Hai biển nửa ngày trời, mà chỉ bắt ba món thôi ? Ha ha!”
Đám trẻ khác cũng rộ lên:
“Du gia gia, Vương gia gia, hai … bắt cá ạ?”
“Ít quá trời! Cha cháu chỉ quăng lưới một cũng nhiều hơn thế!”
“Hai vị gia gia chẳng lúc sáng còn chắc chắn sẽ ‘phong thắng trở về’ ?”
Thái Thượng Hoàng ho khan một tiếng, vuốt râu, vẻ mặt nghiêm trang đến mức như sắp phán án:
“Mấy đứa nhóc con thì gì!
Bắt cá bắt vua của cá !
Con cua gia gia bắt chính là vua của các loài cua!
Lại còn bạch tuộc tám càng, tôm khổng lồ!
Một con thôi cũng đủ cho cả nhà ăn một bữa. Bắt nhiều làm gì cho nặng thuyền?”
Đám trẻ đồng loạt “chậc” một tiếng.
“Gia gia đừng gạt bọn cháu!
Cua nhỏ như cũng là vua của loài cua ?”
“Du gia gia, con cua cha cháu bắt còn to hơn con nhiều!”
“Cháu từng thấy con cua to bằng cái bồn, còn lớn hơn ở chợ phiên !”
Bọn nhóc nhao nhao vạch trần lời dối trắng trợn của Thái Thượng Hoàng.