Đại Hôi mang theo một bức thư theo đường cũ trở về, khi nó đưa thư trở về phủ An Quốc công mới thể tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Ngày tiếp theo, năm bọn họ cưỡi ngựa.
Bọn họ mỗi cưỡi một con sói, giữa núi rừng.
Chạy một đoạn đường, con sói mệt thì đổi sang con khác, đảm bảo chạy đến Bắc Minh quốc với tốc độ nhanh nhất.
Tuyết rơi nhiều tung bay tán loạn, càng đến phía Bắc, tuyết rơi càng nhiều.
Hơn nửa tháng , cuối cùng bọn họ cũng đến biên cảnh Bắc cương!
Nơi thật sự đóng băng ngàn dặm, tuyết thổi quanh năm, băng dày ba thước!
Trong núi rừng, tuyết dày chồng chất cây, tựa như từng đóa mây trắng rơi xuống nhân gian.
Năm Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên từ lưng sói leo xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên với Hạ Huyền: "Ngươi ở chỗ trông chừng bầy sói, chờ mệnh lệnh của !"
"Dạ!" Hạ Huyền ôm quyền đáp lời.
Nạp Lan Cẩn Niên với Đại Hôi: "Đại Hôi, các ngươi thể thành, ngươi mang theo quân của đóng quân ở nơi , chờ mệnh lệnh của . Ta sẽ cho Tiểu Hắc đến truyền lệnh, chỉ mang theo Tiểu Bạch!"
Hắn cần cái mũi của Tiểu Bạch để tìm tiểu Bát.
Người của Bắc Minh quốc bên cạnh một con sói thông minh, nhưng nào , tiểu nha đầu cũng ch.ó thần!
Đại Hôi gật đầu.
Núi cũng ít mãnh thú, lúc cho mấy con sói trướng nó rèn luyện bản lĩnh một chút.
Ôn Noãn xoa đầu Đại Hôi: "Đại Hôi, nhớ rõ làm tổn thương bá tánh. Hiện tại chiến tranh, lẽ sẽ một ít bá tánh trốn ở ngọn núi. Nếu các ngươi thấy bá tánh thú dữ tấn công thì tay cứu giúp, ?"
Đại Hôi gật đầu, nó cúi đầu thoáng qua thẻ bài cổ , vẻ mặt như .
Nó chính là tướng quân!
Lang đại tướng quân!
Nó là một con sói phẩm cấp!
Thứ nó ăn chính là thuế má mà dân nộp lên, cho nên sẽ xem bá tánh như phụ mẫu, bảo vệ cho bá tánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-1186.html.]
Cái gọi là ăn lộc của vua thì gánh lo của vua!
Ôn Noãn Đại Hôi đang thoáng quan thẻ phận của nó, trong lòng hiểu ý của Đại Hôi, nàng thể , sờ đầu nó: " ! Ngươi chính là lang đại tướng quân bảo vệ đất nước, nhớ rõ bảo vệ đất nước thật , bảo vệ bá tánh của Nạp Lan quốc chúng . Ngoan, thôi! Thay vì tụ cùng một chỗ bằng trốn , nếu sẽ dọa ."
Đại Hôi gật đầu, đó nó hướng lên bầu trời tru một tiếng.
Những con sói phía nó cũng lập tức xếp hàng ngay ngắn.
Đại Hôi xoay , chạy sâu trong rừng.
Những con sói ở phía huấn luyện nên cũng đuổi theo kịp.
Mấy Ôn Noãn trèo lên ngựa nhanh chóng xuống núi.
Bắc Cương, phủ thành Vĩnh Định.
Bởi vì Bắc Minh quốc dấy binh tấn công Nạp Lan quốc, nên huyện Bắc Phong Bắc Minh quốc chiếm lĩnh.
Có nhiều bá tánh ở huyện Bắc Phong trốn sang thành Vĩnh Định cùng những huyện khác.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên dọc đường gặp nhiều bá tánh chạy trốn chiến tranh.
Một theo nhóm ba hoặc bốn , một thì kết thành một đội mười mấy , vài riêng lẻ.
Một đống, một đống, một đám, một đám.
Tất cả đều đẩy xe đẩy tay, bên một ít lương thực còn chăn bông, bao quần áo, chảo sắt, thùng gỗ, chậu, và vài món đồ dùng cơ bản.
Vừa là di dời hết cả nhà, thậm chí là cả làng đều di dời.
Trên mặt của những bá tánh đều nét lo lắng, bọn họ chạy bàn tán.
"Rốt cuộc đại quân của triều đình khi nào sẽ đến? Nghe ba mươi vạn đại quân của Bắc Minh quốc ngày mai sẽ tấn công thành Vĩnh Định! Trong nhà của còn một hầm giấu một ít lương thực! Chỉ mong ngàn vạn đừng để đám cẩu tặc Bắc Minh tìm thấy!"
"Chưa chắc, đám cẩu tặc Bắc Minh quốc quá đáng, ở huyện Bắc Phong một vài thôn đám cẩu tặc Bắc Minh quốc nhà cướp sạch đồ, cướp xong chúng còn đốt cả thôn! Nhà cửa cũng còn nữa!"
"Vì các ngươi còn giấu lương thực ở trong nhà ? Ta quyên góp hết lương thực cho triều đình! Mấy ngày hôm triều đình đại quân Nạp Lan quốc của chúng vẫn đến, thì Bắc Minh quốc vẫn sẽ từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ còn thể tiếp tục tấn công thành. Huyện lệnh của mỗi thôn đều với dân nộp lương thực trong nhà lên , thôn trưởng cũng ghi tên họ sổ, chờ khi đuổi hết đám cẩu tặc Bắc Minh , triều đình sẽ trả lương thực về cho ! Những lương thực còn ở trong nhà, đều quyên lên hết cho triều đình! Chỉ mang theo mấy túi!"
Vẻ mặt nọ cũng tiếc nuối: "Chẳng là do nghĩ giấu lương kỹ, quân địch sẽ tìm thấy cho nên mới nộp cho triều đình ? Ai mà đám cẩu tặc Bắc Minh quốc là ! Thế mà còn đốt cả thôn!"
Người dân xì một tiếng: "Xùy, ngươi bớt khoác lác ! Là do ngươi sợ triều đình trả lương thực cho ngươi, nên ngươi mới dám quyên lên thì ! Ngươi cũng nghĩ , binh lính của triều đình đ.á.n.h đuổi đám cẩu tặc Bắc Minh quốc , mà họ cần ăn cơm no mới sức để đ.á.n.h thắng đám cẩu tặc Bắc Minh quốc đó, nếu như những lương thực đám cẩu tặc Bắc Minh quốc tìm , chẳng lợi cho đám quân địch , ngươi chẳng tiếp tay cho kẻ thù bên ngoài hại binh lính của chúng ? Ngươi đúng là đồ ngốc!"
" , thôn trưởng cũng , lương thực của chúng chắc chắn sẽ lấy , thậm chí cầm phiếu định mức quyên lương thực tới thành trì khác thì cũng thể tới chỗ quan phủ lấy lương thực nữa kìa!"
"Nói là như , ai thật giả! Đến lúc đó quan phủ đưa lương thực cho chúng , chúng cũng thể làm gì !"