Phương nam nhiều địa phương gặp lũ lụt như , phát một khoản một khoản bạc xuống, Hoàng Thượng sớm phái điều tra tình hình, tính thời gian lẽ khâm sai đại thần cũng sắp đến bên .
Đợi điều tra rõ ràng chuyện , bồ câu truyền thư về cũng là chuyện của mười ngày nửa tháng .
Chỉ là lũ lụt làm cho bá tánh trôi dạt khắp nơi, hiện tại biên cảnh Nam Cương chiến sự, nhiều bá tánh ở biên cương ùa các thành trì khác, dẫn tới nhiều thành trì đều dân chạy nạn và lưu dân, nếu triều đình nhanh chóng phát bạc cứu tế xuống, dễ làm bá tánh đói c.h.ế.t, thậm chí còn xuất hiện bạo động, như tình hình bá tánh thương vong sẽ càng lớn hơn.
Ôn Noãn thoáng qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là một lòng suy nghĩ vì dân chúng, cho dù hoài nghi bên trong gian dối cũng lo lắng là thật sự, đó con dân của ông sẽ gặp nạn.
Ôn Noãn nghĩ làm Tiểu Hắc phía nam xem một chút! Tiểu Hắc bay khá mau.
Hoàng Thượng về phía Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa cảm thấy thế nào?"
Ôn Noãn: "Hoàng Thượng lòng mang bá tánh, thật sự là phúc lợi của thương sinh trong thiên hạ, bạc cứu tế thật sự là nên phát kịp thời, đó là bạc cứu mạng. Chỉ là thể phái một khâm sai đại thần tới huyện thành gặp tai họa theo dõi tình hình cứu tế, cần mỗi một văn tiền đều là dùng để cứu cứu tế! Ngoài cũng thể làm quan phủ địa phương tổ chức một ít phú thương quyên bạc và một ít vật tư cứu tế. Người càng nhiều thì sức mạnh càng nhiều!"
Bởi vì phương nam lũ lụt, nhiều phủ ở Kinh Thành quyên một ít lương thực, quần áo cũ và bạc cứu tế.
Việc là Ngô thị làm, Ôn Noãn phủ của bọn họ cũng quyên năm vạn lượng bạc trắng và một vạn thạch lương thực.
Ôn Noãn mặc dù Hoàng Thượng phát bạc xuống, nhưng thật sự phát từ Kinh Thành, sẽ là điều động bạc từ tiền trang của các châu phủ. mà Hoàng Thượng phê chuẩn, bồ câu đưa thư truyền xuống cũng cần thời gian mấy ngày, đó điều động bạc cũng cần thời gian mấy ngày, cho nên Hoàng Thượng mới lo lắng nếu lũ lụt thật sự nghiêm trọng như thì sẽ nhiều bá tánh gặp nạn.
Hoàng Thượng cũng là nghĩ như : "Là đạo lý ! Phương ái khanh, việc cần khanh gom bạc. Khổ triều đình cũng thể để bá tánh chịu khổ! Tuệ An quận chúa, là ngươi đầu quyên một ít lương thực và bạc cứu tế."
Hoàng Thượng nghĩ thầm, mặt chính là phu nhân, là tiểu thư, khác !
Dù Hoàng Thượng , chỉ cần đầu quyên góp, những tiểu thư đó sẽ vì mặt mũi, cũng cam lòng tụt so với khác, đó theo quyên góp.
Chẳng sợ quyên góp nhiều lắm, nhưng mà muỗi dù ít cũng là thịt!
Ôn Noãn sảng khoái đồng ý: "Thần nữ cũng đang ý ."
"Vi thần tuân mệnh!" Hộ Bộ thượng thư cũng kết quả sẽ là như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-1055.html.]
Mặc dù nghèo, nhưng cũng nghèo đến thật sự lấy nổi bạc cứu tế, chỉ là quá nhiều nơi cần tiêu bạc, cứ tiếp tục như , quốc khố sẽ trống rỗng mà thôi.
Hộ Bộ thượng thư quản Hộ Bộ, quản quốc khố, triều đình cần bạc đều hỏi ông , đương nhiên ông cân bằng tất cả.
Mùa hè phương nam lũ lụt, mùa đông phương bắc cũng sẽ nạn bão tuyết!
Sau đó khu vực phía đông sửa đường, phía tây làm cầu, phía nam thì sửa chữa thuỷ lợi, còn phát bổng lộc cho quan viên, binh lính.
Mỗi một khoản bạc phát ngoài đều là bạc lớn.
Bạc khả năng chỉ tiêu ở một chỗ.
Ôn Noãn mấy tấu chương , mấy cái huyện Nghiệp Thành, Uyển thành, Bành thành còn là mấy huyện tối hôm qua Ninh Hoài Kiệt và Ôn Nhu đến trong phủ ăn cơm nhắc tới ?
Lúc đó một phú thương Liễu Châu tên là Liễu Hiếu Ân, khai thông một con đường thủy vận tải từ bắc đến nam, trong đó yêu cầu đào đường sông nối liền Nghiệp thành, Uyển thành, Bành thành và hai huyện khác với .
Tối hôm qua Ôn Noãn còn cố ý đến thư phòng của Nạp Lan Cẩn Niên tìm mấy phần bản đồ nghiên cứu một chút.
Nếu khơi thông đường sông của mấy huyện bên là thể dẫn một phần tài nguyên nước ở phương nam đến phương bắc.
Nếu thể khơi thông thêm mấy đường sông dẫn lũ lụt , về phía nam xuất hiện lũ lụt, dòng lũ thể phân chia chảy theo các con sông, một bộ phận chảy tới phương bắc và một bộ phận chảy biển rộng, gì cũng thể giảm bớt một chút tình hình lũ lụt.
Nếu đê điều xây dựng , trừ khi mùa mưa quá dài, mưa to liên tiếp mấy tháng liên tiếp, thật sự quá lớn, nếu chắc là sẽ xuất hiện lũ lụt quá mức nghiêm trọng.
mà Ôn Noãn quá quen thuộc với tình hình đường sông ở phương nam.
mà Liễu Hiếu Ân , Ôn Noãn suy nghĩ cảm thấy thể , ít nhất việc cũng xem là một việc đối với triều đình, nàng bèn : "Lũ lụt ở Phương nam là năm nào cũng , năm nay chỉ là tương đối nghiêm trọng, chịu đựng thì ! mà cũng nên nghĩ biện pháp giải quyết vĩnh viễn. Hoàng Thượng, gần đây thần nữ quen một , một ý tưởng."
Ôn Noãn lập tức ý tưởng của Liễu Hiếu Ân.
Đây là một việc lợi quốc lợi dân, Ôn Noãn cũng ý định chiếm công lao của khác, nàng cũng cần.