Giang Ngư Miên chần chừ một lát vẫn đưa bạc trong tay cho Lý chính. Lý chính tiếng tăm ở thôn Giang gia khá , đáng tin cậy, vả , Lý Ngọc Điền còn trông cậy nàng tái khám cơ mà.
Lý chính cân nhắc hai thỏi bạc nén trong tay, sắc mặt đột nhiên lạnh , sang chất vấn Vương thị: “Ta , hai thỏi bạc là của ngươi ?”
“Ta... ...” Vương thị ú ớ mãi chữ "là", mặt Lý chính, nàng thực sự dám dối, đôi mắt của Lý chính như thể thể thấu nàng, thật đáng sợ.
“Hừ, lão bà tử hổ! Ta cho ngươi , tiền là cho Đại Nha, thành của ngươi ? Chẳng lẽ bạc trong nhà của bản Lý chính đều là của ngươi ?” Lý chính tiếp tục quát mắng Vương thị.
Dân làng thấy Vương thị im bặt, trong lòng đều hiểu rõ chuyện, càng thêm khinh bỉ Vương thị. Bán tôn nữ còn cướp tiền chuộc mà tôn nữ mượn , cần mặt mũi cây cần vỏ, Vương thị quả thực liêm sỉ, quả là làm ô nhục phong thái của thôn Giang gia.
“Ta... ý đó, chỉ là Đại Nha quả thật trộm...”
Thấy sự việc bại lộ, Vương thị còn đổ vấy ô danh lên Giang Ngư Miên, nhưng Liễu thị, vội vã chạy đến vì lo lắng con gái mãi về, ngắt lời.
“Nương, bậy bạ gì ? Đại Nha còn từng phòng , làm thể trộm bạc của ? Người định hủy hoại cả danh tiếng của con bé ? Người định dồn con bé chỗ c.h.ế.t ?” Liễu thị kéo Giang Ngư Miên, kìm bật . Con gái đáng thương của nàng, phận khốn khổ đến !
Đan Đan
Vương thị đối với Liễu thị tuyệt nhiên khách khí, trực tiếp quát mắng nghiêm khắc: “Ngươi cái quái gì? Nha đầu đúng là đồ bạch nhãn lang! Tiểu Bảo bệnh nặng đến thế, nó chỉ nghĩ cho bản , bạc cũng lấy cho Tiểu Bảo xem bệnh, trơ mắt Tiểu Bảo c.h.ế.t , thật vô nhân tính!”
“Đủ !”
Lý chính quát một tiếng.
“Ngươi dạy dỗ con dâu thì về nhà mà dạy dỗ, bản Lý chính quản việc nhà của ngươi. Thế nhưng chuyện quan ngân, ngươi cho bản Lý chính một lời giải thích, cho thôn một lời giải thích, bằng một ngươi đại lao thì , nhưng đừng liên lụy đến cả thôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-than-y-ban-ron-trong-trot/chuong-33-giao-quan-xu-ly.html.]
“ , mau giao phó rõ ràng, cùng ngươi đại lao .”
“Nhà sinh con trai, cũng tù!”
Liễu thị ngơ ngác, quan ngân gì chứ, rốt cuộc là chuyện gì? Nàng Giang Ngư Miên, chỉ mỉm với nàng, nhiều.
“Lý chính, gì ? Ta mới , trộm quan ngân, các tin lời của tiểu tử rách rưới mà tin ? Dù cũng là sống ở thôn Giang gia mấy chục năm, các làm thể hiểu là thế nào?” Vương thị đến việc đại lao thì chân mềm nhũn.
“Lý chính, nãy Vương thị , bạc trong nhà nàng khắc bốn chữ ‘Trấn Viễn Phủ Tạo’, tiểu tử họ Ninh đó là ấn giám của quan ngân. Người là kẻ sách, làm thể lừa gạt chúng chứ?”
Trong đám thôn dân, vài ưa Vương thị lên tiếng.
“Vương thị, ngươi còn gì để nữa ? Trấn Viễn Phủ là phủ thành của huyện Khánh Lan chúng , phàm là bạc khắc chữ ‘Phủ thành chế tạo’ đều là quan ngân, thường tư cách sử dụng!” Lý chính khí thế uy nghiêm bộc lộ hết. “Không trộm, ngươi lấy quan ngân từ ?”
“Lý Tùng, Lý Minh, mau bắt Vương thị , giao quan xử lý!”
Lý chính dứt lời, phía bước hai thanh niên họ Lý, nhanh chóng tiến về phía Vương thị.
Các thôn dân xung quanh kinh sợ, đều im bặt.
Vương thị dám đối mặt với đôi mắt sắc bén của Lý chính, thấy hai thanh niên họ Lý đến gần, trong lòng hoảng loạn thôi, làm bây giờ?
Nếu thật, danh tiếng của nàng sẽ hủy hoại mất, tuy rằng nàng cũng chẳng danh tiếng gì, nhưng thật thì Lý chính dễ lừa, làm đây?