“Tiểu Bảo, con làm Tiểu Bảo…”
Trong căn phòng phía đông truyền tiếng kêu gào khản đặc của Tiểu Vương thị, trong sự kinh hoàng còn mang theo một chút run rẩy.
Vương thị cùng những khác thấy, vội vàng chạy trong nhà. Vừa mắt thấy Tiểu Vương thị khụy xuống đất ôm lấy Giang Tiểu Bảo đang sốt cao đỏ mặt và co giật liên tục, những mảnh bát sứ trắng vỡ nát rải rác xung quanh, khiến bọn họ đau thắt lòng.
Đây là…
Đầu làng
Giang Ngư Miên nhàm chán tựa cây hòe lớn bên cạnh, sờ sờ hai lạng bạc vụn trong lòng, mỏi mắt trông mong. Sau một hồi lâu, một bóng gầy gò cao ráo từ phía nam tới, chính là Vương Bảo Trụ mà nàng gặp hôm qua.
Nàng dậy đón, khẽ mỉm với tới: “Vương đại ca.”
“Ừm.”
Vương Bảo Trụ quanh, thấy chỉ một Giang Ngư Miên, vẻ chán ghét mặt dần tan biến. Hắn ghét nhà họ Giang, nhưng cô bé mắt khá dễ mến, gương mặt nhỏ nhắn gầy gò với nụ ngọt ngào, khiến là thấy dễ chịu.
Hắn khẽ đáp một tiếng.
Nhìn cô bé gầy yếu mặt, động lòng trắc ẩn, nhưng gia đình thúc giục quá gấp. Hôm qua mang bạc về còn nãi nãi mắng cho một trận té tát. Hôm nay nếu như…
Chưa đợi mở miệng, mắt xuất hiện một đôi tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh nhưng thô ráp, là quen làm việc vặt.
Trên lòng bàn tay mở là hai thỏi bạc vụn.
Hắn sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu Giang Ngư Miên.
Vương Bảo Trụ trong lòng thở dài, bất đắc dĩ vươn tay định nhận lấy bạc. tay còn chạm bạc, phía truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-than-y-ban-ron-trong-trot/chuong-29-day-la-y-gi.html.]
“Khoan !”
Nghe tiếng.
Giang Ngư Miên giữa đôi lông mày hiện lên vẻ lạnh nhạt tột độ, nụ mặt cũng biến mất, đó rõ ràng là sự chán ghét, đủ thấy nàng ưa tới mức nào.
Vương Bảo Trụ thì sững sờ, đây là ý gì?
Vương thị chạy tới, trợn mắt Giang Ngư Miên một cách hung tợn, thấy thỏi bạc sáng loáng trong tay nàng, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, sang Vương Bảo Trụ : “Cháu trai họ Vương , đến làng mà ghé nhà uống chén nước?”
Đan Đan
“Không dám làm phiền , trời cũng còn sớm nữa, còn về làng đây.” Vương Bảo Trụ cố nén sự chán ghét trong lòng, trả lời lời Vương thị. Mặc dù Vương thị đến làm gì, nhưng chắc chắn chuyện .
Giang Ngư Miên thu bạc khi Vương thị đến gần nàng.
“Cháu trai họ Vương, thì nên lúc , nhưng mà, Tiểu Bảo nhà bệnh nặng , cho nên bạc ngươi thể hoãn hai ngày ?” Vương thị mặt dày .
Vương Bảo Trụ sững sờ, đó Giang Ngư Miên bên cạnh Vương thị, lời nào.
Giang Ngư Miên thì lạnh một tiếng, Vương thị thật là quá vô liêm sỉ. Giang Tiểu Bảo bệnh , thì liên quan gì đến nàng , nàng hại.
“Không , nãi nãi , hôm nay nhất định mang bạc về. Đại Nha nhà ngươi bạc trong tay ? Tối hôm qua rõ ràng , làm giữ chữ tín chứ.”
Vương Bảo Trụ liếc mắt khinh bỉ Vương thị một cái.
Vương thị gượng gạo, cân nhắc một lúc mới mở miệng: “Cháu trai họ Vương , thật , hôm qua con nha đầu rõ với ngươi, nó tự đưa bạc cho ngươi. ngờ, nó to gan đến , dám…”
“Dám làm gì?”
Giang Ngư Miên liếc xéo Vương thị, nàng xem thử nãi nãi thể bịa đặt chuyện gì.
Màn đêm buông xuống, xung quanh xám xịt. Lúc , những dân trong làng làm việc đồng áng đều từng nhóm ba năm trở về, thấy Vương thị mấy họ khỏi dừng vây xem.