Giờ lúc cảm thán, mau chóng tìm cách bù đắp.
Ngay lúc nàng lòng vấn vương đến cây kim châm huyền thiết , tay nàng bỗng nhiên vật gì đó châm đau. Cúi đầu , một giọt m.á.u nhỏ ngón tay nàng, đó biến mất. Nàng tưởng hoa mắt, vội dụi dụi mắt mới rõ, tay nàng thêm một chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc. Toàn nhẫn xanh biếc, tỏa ánh sáng u tối, qua đáng giá.
Giang Ngư Miên sững sờ. Nàng lấy chiếc nhẫn như , nguyên chủ làm gì thứ ?
Sau đó, một trận trời đất cuồng, nàng sức lắc đầu, cố gắng tỉnh táo. Khi mở mắt nữa, nàng phát hiện đang ở một nơi xa lạ. Bốn bề trống trải, nhưng đất đai sạch sẽ. Có một suối nước tuôn chảy róc rách, bên cạnh còn một gian nhà tranh. Nàng rõ nơi đây Giang gia thôn, cũng thế giới hiện đại. Kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng nàng vẫn nhà xem thử.
Trong nhà thì gọn gàng, trừ một chiếc bàn cũ và một cái ghế, thứ gì khác, trống trải, phần hoang vắng. Nàng ngẩn , đây là ?
Nàng gọi một tiếng, trong nhà ai đáp lời. Cuối cùng, như quỷ thần xui khiến, nàng bước tới xem đồ vật đặt bàn, lập tức kinh ngạc tột độ. Thứ ở đó chẳng là kim châm huyền thiết ?
Là do phụ kiếp đặt làm riêng cho nàng, tốn bao công sức, nàng yêu thích nhất.
Trong lòng nàng trào dâng niềm hân hoan tột độ, lấy kim châm huyền thiết , ôm trong tay, hôn mấy cái.
Việc kim châm của nàng tại ở đây, nàng thấy lạ lùng, nhưng vật mất tìm thấy, nàng càng thêm vui mừng.
Đã kim châm của , nàng rời khỏi đây. Kim châm vốn dĩ là của nàng, tồn tại chuyện trộm cắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-than-y-ban-ron-trong-trot/chuong-11-linh-tuyen-khong-gian.html.]
Ý nghĩ rời lóe lên trong đầu nàng, nàng liền cảm thấy choáng váng. Sau đó nàng phát hiện đang ở Giang gia thôn, trong lòng khỏi kinh ngạc. Khi nghĩ đến nơi , mở mắt nàng ở căn nhà tranh.
Giang Ngư Miên một ý nghĩ táo bạo trong lòng: Chẳng lẽ đây chính là phúc lợi khi xuyên , là gian ?
Ánh mắt nàng về phía suối nước , bước tới, vục một vốc nước uống. Nàng cảm thấy nước đặc biệt ngọt ngào, còn mang theo một cảm giác khó tả. là một y giả, nàng rõ sự đổi của cơ thể . Vết thương trán vốn âm ỉ đau của nàng còn đau nữa. Soi trong nước, khuôn mặt nàng trắng nõn mịn màng, nào còn chút dấu vết thương nào.
Nàng lập tức đại hỷ: Chẳng lẽ suối nước thể trị thương, còn thể xóa sẹo ư?
Vì suối nước thể trị thương, lẽ nó còn những công dụng khác, Giang Ngư Miên thầm nghĩ.
Khi nàng mang theo kim châm trở về nhà họ Giang, Liễu thị đang cùng Giang Ngọc Yến cho gà ăn. Thấy nàng trở về, Giang Ngọc Yến liền lườm nguýt một cái sang một bên tiếng nào.
Liễu thị thấy sóng ngầm giữa hai tỷ các nàng, thấy nàng bình an trở về, trong lòng an tâm ít, "Đại nha đầu về , nhà , bên ngoài khá lạnh."
"Hừ, nương, quan tâm tỷ làm gì. Tỷ khoác lác là sẽ kiếm bạc cho , rảnh rỗi mà ở nhà nghỉ ngơi. Người xem, giờ đang làm việc chẳng là việc tỷ đáng lẽ làm ?" Giang Ngọc Yến lạnh mặt với nàng, lời đều lộ rõ vẻ vui.
Đan Đan
Giang Ngư Miên nhà lấy một ống tre đựng nước, giắt lòng, chào Liễu thị chạy ngoài. Vừa nhấc chân thấy giọng chua ngoa cay nghiệt của Tiểu Vương thị, mang theo chút mỉa mai cợt.
"Ôi chao, còn tưởng là ai chứ, hóa là đại nha đầu kiếm tiền đây mà. Sáng sớm lẳng lặng bỏ , nếu phát tài thì đừng quên cả nhà họ Giang nha. À , từ giờ đến chạng vạng tối cũng chẳng còn mấy canh giờ nữa, nhớ kỹ, nhà họ Giang bạc cho ngươi ."