Nông Môn Chi Nữ Phẩm: Khai Cuộc Mang Theo Không Gian - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-12-02 01:40:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều tại Nhân Tâm Đường luôn đặc biệt bận rộn. Lâm Vi tiễn một phụ nhân đau bụng , thấy mấy mặc quan phục bước cửa, dẫn đầu chính là Châu Khuê. Hắn với ánh mắt âm u lạnh lẽo quét qua y quán, cuối cùng dừng Lâm Vi: “Ngươi chính là Lâm Vi?”
Lâm Vi trong lòng nặng trĩu, kẻ đến ý , nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh: “Chính là . Không quan gia tìm dân nữ việc gì?”
“Phụng mệnh Nhị Hoàng tử, dẫn ngươi về phủ hỏi chuyện!” Châu Khuê phất tay, binh sĩ phía lập tức xông lên, định bắt Lâm Vi.
“Các ngươi dựa cái gì mà bắt tẩu t.ử của !” Thẩm Tiểu Thạch xông lên, dang hai tay che chắn Lâm Vi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phẫn nộ.
Lâm Vi che Tiểu Thạch lưng, lạnh giọng : “Ta và Nhị Hoàng t.ử vốn hề qua , phạm tội gì mà dẫn hỏi chuyện? Nếu quan gia bằng chứng, xin mời rời , đừng làm ảnh hưởng đến việc khám bệnh của .”
“Bằng chứng?” Châu Khuê lạnh: “Mệnh lệnh của Nhị Hoàng tử, chính là bằng chứng! Dẫn !”
Binh sĩ bất chấp sự ngăn cản của các bệnh nhân, cưỡng ép tóm lấy cánh tay Lâm Vi. Nàng giãy giụa, nhưng binh sĩ giữ chặt. Nàng ánh mắt lo lắng của Thẩm Tiểu Thạch, lớn tiếng : “Tiểu Thạch, đừng sợ hãi! Mau tìm Triệu Hổ đại ca, bảo tìm cách cứu !”
Thẩm Tiểu Thạch rưng rưng nước mắt, gật đầu, thừa lúc binh sĩ chú ý, lẻn cửa bỏ chạy. Châu Khuê để tâm đến đứa trẻ , áp giải Lâm Vi về phía phủ Nhị Hoàng tử.
Bách tính chứng kiến Lâm Vi bắt , đều cảm thấy lo lắng, nhưng ai dám lên tiếng – Nhị Hoàng t.ử ở Kinh thành quyền thế ngút trời, ai dám đắc tội với .
Địa lao phủ Nhị Hoàng t.ử âm u ẩm ướt, khí tràn ngập mùi ẩm mốc và m.á.u tanh. Lâm Vi giam trong một phòng giam, hai tay xích sắt khóa , cổ tay nhanh mài đến đỏ ửng.
“Tiêu phu nhân, gặp lâu.” Một giọng quen thuộc vang lên, Lâm Vi ngẩng đầu , chính là Lưu Minh Viễn! Hắn mặc một bộ gấm vóc, mặt mang theo nụ đắc ý: “Không ngờ ngươi cũng ngày hôm nay! Năm xưa ngươi hủy Tế Thế Đường của ở Thanh Hà trấn, giờ đây, đến lượt báo thù !”
Lâm Vi hừ lạnh một tiếng: “Lưu Minh Viễn, ngươi đầu nhập Nhị Hoàng tử, làm điều thất đức, chẳng lẽ sợ trời phạt ?”
“Trời phạt?” Lưu Minh Viễn lớn. “Chỉ cần thể báo thù, thể thăng quan phát tài, sợ gì cả! Nhị Hoàng t.ử , chỉ cần ngươi chịu tung tích của Tiêu Trì, cùng bí mật về gian kỳ diệu của ngươi, sẽ thả ngươi, còn ban cho ngươi vinh hoa phú quý. Nếu ngươi điều, thì cứ chờ chịu khổ !”
“Ta sẽ cho ngươi bất cứ điều gì!” Lâm Vi kiên định . “Ngươi hãy từ bỏ ý định đó !”
Sắc mặt Lưu Minh Viễn trầm xuống: “Tốt! Nếu ngươi điều, đừng trách khách khí!” Hắn sang tên cai ngục: “Ngươi hãy ‘chăm sóc’ Tiêu phu nhân thật cho , để nàng kết cục của việc lời!”
Cai ngục toe toét gật đầu, Lưu Minh Viễn hài lòng rời .
Những ngày tiếp theo, Lâm Vi chịu đủ cực hình. Cai ngục cho nàng cơm ăn, nước uống, còn thường xuyên đ.ấ.m đá. Trên Lâm Vi đầy những vết thương, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng vẫn kiên quyết hé răng nửa lời về tung tích của Thẩm Tranh và bí mật gian.
Nàng , thể gục ngã . Thẩm Tranh vẫn đang tìm nàng, phụ vẫn đang chờ nàng cứu, còn bách tính và cựu binh tin tưởng nàng, nàng kiên trì.
lúc Lâm Vi gần như thể chống đỡ nổi, một bất ngờ đến địa lao . Tần Mặc! Hắn mặc một bộ quần áo cai ngục, tay bưng một bát cháo, lén lút phòng giam.
“Lâm phu nhân, mau, uống khi còn nóng.” Tần Mặc đưa bát cháo cho Lâm Vi, giọng hạ thấp.
Lâm Vi kinh ngạc : “Tần ? Sao ngươi ở đây? Ngươi là của Nhị Hoàng t.ử ?”
“Ta là của Thái t.ử Điện hạ, đây giả mạo làm của Nhị Hoàng tử, chỉ để tiếp cận và bảo vệ ngươi.” Tần Mặc nhỏ. “Thái t.ử Điện hạ ngươi bắt, đang tìm cách giải cứu. Ngươi hãy kiên trì thêm vài ngày, Thái t.ử Điện hạ sẽ hành động ngay thôi.”
Lâm Vi trong lòng ấm áp, nhận lấy bát cháo, uống một hết sạch. Có sự giúp đỡ của Tần Mặc, những ngày ở địa lao của Lâm Vi dễ chịu hơn một chút. Tần Mặc ngày nào cũng đến đưa đồ ăn cho nàng, còn lén mang theo một ít thảo d.ư.ợ.c trị thương, vết thương của Lâm Vi dần dần hồi phục.
Hôm đó, Tần Mặc đến đưa t.h.u.ố.c cho Lâm Vi, nhưng thần sắc hoảng loạn: “Lâm phu nhân, ! Nhị Hoàng t.ử ngươi chịu khai, quyết định ngày mai sẽ áp giải ngươi pháp trường, công khai c.h.é.m đầu, để dụ Tiêu Giáo úy hiện !”
Sắc mặt Lâm Vi biến đổi: “Cái gì? Nhị Hoàng t.ử ác độc đến !”
“Thái t.ử Điện hạ cũng chuyện , quyết định ngày mai tay tại pháp trường để cứu ngươi .” Tần Mặc . “Thái t.ử Điện hạ bố trí nhân lực đấy, ngày mai ngươi chỉ cần phối hợp là . Ngoài , Tiêu Giáo úy cũng tin tức, hiện giờ an , cũng ngươi bắt, ngày mai sẽ đến pháp trường cứu ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-chi-nu-pham-khai-cuoc-mang-theo-khong-gian/chuong-69.html.]
Lâm Vi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thẩm Tranh an , chỉ cần Thái t.ử chịu giúp, nàng sẽ hy vọng cứu.
Sáng sớm hôm , Lâm Vi cai ngục áp giải khỏi địa lao, đưa đến pháp trường. Xung quanh pháp trường chật ních bách tính, đều cảm thấy bất bình cho Lâm Vi, nhưng ai dám tiến lên. Châu Khuê đài cao, lớn tiếng hô: “Lâm Vi cấu kết phản tặc Tiêu Trì, ý đồ làm phản, hôm nay sẽ công khai c.h.é.m đầu! Nếu Tiêu Trì lộ diện, đừng trách chúng vô tình vô nghĩa!”
Bách tính bàn tán xôn xao, nhưng thấy bóng dáng Tiêu Trì . Châu Khuê chút mất kiên nhẫn, với đao phủ: “Đã đến giờ, động thủ!”
Đao phủ giơ đại đao lên, chuẩn c.h.é.m xuống đầu Lâm Vi. Ngay trong khoảnh khắc nguy cấp , một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến . là Thẩm Tranh! Chàng cưỡi ngựa, tay cầm loan đao, phía là Triệu Hổ và một nhóm cựu binh Hắc Vân Kỵ, cùng nhiều bách tính Nhị Hoàng t.ử áp bức, rầm rộ phi đến pháp trường.
“Dừng tay!” Thẩm Tranh gầm lên, tiếng vang vọng khắp pháp trường. “Nhị Hoàng tử, ngươi dám động đến một ngón tay của phu nhân , nhất định sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!”
Nhị Hoàng t.ử trong kiệu, thấy giọng Thẩm Tranh, lạnh một tiếng: “Tiêu Trì, cuối cùng ngươi cũng lộ diện ! Người , bắt hết bọn chúng !”
Binh sĩ mai phục xung quanh pháp trường lập tức xông , bao vây Thẩm Tranh và những khác. Thẩm Tranh thúc ngựa xông lên, loan đao vung lên, nhanh c.h.é.m ngã mấy tên binh sĩ. Triệu Hổ và các cựu binh cũng hề kém cạnh, cùng binh sĩ c.h.é.m g.i.ế.c.
Pháp trường trở nên hỗn loạn, bách tính đều né tránh. Lâm Vi thừa cơ cởi dây thừng trói . là con d.a.o nhỏ Tần Mặc đưa cho nàng từ , dặn nàng dùng thời điểm mấu chốt. Nàng định chạy, Châu Khuê tóm lấy: “Muốn chạy? Không dễ như !”
Châu Khuê giơ đao lên, c.h.é.m về phía Lâm Vi. Nàng vội vàng né tránh, nhưng vẫn lưỡi đao cứa rách cánh tay, m.á.u tươi chảy . Ngay trong khoảnh khắc nguy cấp , một mũi tên bất ngờ bay tới, trúng ngay vai Châu Khuê. Hắn kêu t.h.ả.m một tiếng, ngã vật xuống đất.
Lâm Vi ngẩng đầu lên, thấy Thái t.ử dẫn một đội nhân mã xông đến, dẫn đầu chính là Thái tử! “Nhị Hoàng tử, ngươi dám công khai c.h.é.m đầu bách tính vô tội ở Kinh thành, còn ý đồ mưu phản, quả là tội đáng muôn c.h.ế.t!”
Sắc mặt Nhị Hoàng t.ử biến đổi: “Thái tử? Sao ngươi đến đây?”
“Nếu đến, ngươi g.i.ế.c Tiêu Giáo úy và Lâm phu nhân, mưu đoạt ngôi vị !” Thái t.ử lạnh giọng . “Người , bắt Nhị Hoàng t.ử và đồng đảng của !”
Người của Thái t.ử nhanh kiểm soát cục diện, binh sĩ của Nhị Hoàng t.ử lượt đầu hàng. Nhị Hoàng t.ử thấy đại thế mất, trốn thoát, nhưng Thẩm Tranh chặn : “Nhị Hoàng tử, ngươi cấu kết Tây Vực, bán rẻ lãnh thổ quốc gia, còn g.i.ế.c và của . Hôm nay, những bách tính ngươi hãm hại mà báo thù!”
Nhị Hoàng t.ử sợ hãi mặt cắt còn giọt máu, quỳ xuống cầu xin: “Tiêu Giáo úy tha mạng! Ta , cầu xin ngươi thả !”
Thẩm Tranh hừ lạnh một tiếng, một cước đạp ngã lăn: “Bây giờ mới sai, quá muộn !”
Nguy cơ tại pháp trường cuối cùng cũng giải trừ. Thẩm Tranh nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Vi, thấy vết thương cánh tay nàng, đau lòng thôi: “Vi nhi, nàng chứ? Đã để nàng chịu khổ !”
Lâm Vi lắc đầu, dựa lòng Thẩm Tranh, nước mắt cuối cùng cũng nhịn mà tuôn rơi: “Phu quân, , sẽ đến cứu .”
Thẩm Tiểu Thạch cũng chạy đến, lao lòng Lâm Vi: “Tẩu tử, cuối cùng cũng ! Con lo cho lắm!”
Thái t.ử đến mặt Thẩm Tranh và Lâm Vi, chắp tay : “Tiêu Giáo úy, Lâm phu nhân, để hai vị chịu khổ . Nếu nhờ Tần Mặc kịp thời truyền tin, vẫn Nhị Hoàng t.ử to gan đến thế.”
Thẩm Tranh gật đầu: “Đa tạ Thái t.ử Điện hạ tay cứu giúp. Nhị Hoàng t.ử cấu kết Tây Vực, bán rẻ lãnh thổ quốc gia, xin Thái t.ử Điện hạ hãy xử lý theo pháp luật, trả công đạo cho bách tính.”
“Yên tâm, nhất định sẽ làm .” Thái t.ử . “Hiện tại Nhị Hoàng t.ử bắt, cục diện Kinh thành tạm thời định . Tiêu Giáo úy, Lâm phu nhân, mời hai vị cùng về Đông cung, chúng bàn bạc xem nên xử lý Nhị Hoàng t.ử thế nào, và làm để minh oan cho Hắc Vân Kỵ.”
Thẩm Tranh và Lâm Vi theo Thái t.ử về Đông cung. Hoàn cảnh Đông cung trang nhã, khác hẳn với sự xa hoa của phủ Nhị Hoàng tử, toát lên vẻ giản dị khắp nơi. Thái t.ử cho chuẩn t.h.u.ố.c chữa thương cho Lâm Vi, cho chuẩn rượu thịt, thiết yến tẩy trần cho Thẩm Tranh và Lâm Vi.
Trong bữa tiệc, Thái t.ử đến tình hình của phụ Lâm Vi, Lâm Văn Ngạn: “Lâm hiện vẫn ở Hướng Dương nông trang, phái bảo vệ ông , đợi giải quyết xong chuyện của Nhị Hoàng tử, sẽ lập tức minh oan cho Lâm , để ông khôi phục tự do.”
Lâm Vi mừng rỡ khôn xiết, vội vàng cảm tạ: “Đa tạ Thái t.ử Điện hạ!”
“Không cần đa tạ.” Thái t.ử , “Lâm là chính trực, năm xưa Tiêu Liệt vu oan, cũng là chịu ấm ức . Hiện nay Tiêu Liệt còn đang giam trong đại lao, chúng thể trích thẩm , buộc khai âm mưu của Nhị hoàng t.ử và , để minh oan cho Hắc Vân Kỵ.”
Thẩm Tranh gật đầu: “Tốt! Ngày mai chúng sẽ trích thẩm Tiêu Liệt!”
bọn họ rằng, Tiêu Liệt trong đại lao của Nhị hoàng t.ử hạ độc. Chỉ cần đến trích thẩm, sẽ lập tức độc phát vong, c.h.ế.t chứng cứ. Nhị hoàng t.ử sớm liệu ngày , cố tình để hậu chiêu, dùng cái c.h.ế.t của Tiêu Liệt để giá họa cho Thái t.ử và Thẩm Tranh. Một cơn nguy cơ mới, đang lặng lẽ chờ đợi bọn họ trong đại lao.