Nông Môn Chi Nữ Phẩm: Khai Cuộc Mang Theo Không Gian - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-12-02 01:40:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh ban mai của Bắc Cương phủ lên thảo nguyên, trong Thẩm Thị Y Quán thu xếp thỏa. Thẩm Tranh buộc Phệ Hồn Kiếm bên hông, vỏ kiếm bằng huyền thiết lóe lên ánh lạnh ánh bình minh; Lâm Vi giấu Tiên Tri Thạch sát , trong hòm t.h.u.ố.c chất đầy Linh Tuyền Thủy và d.ư.ợ.c liệu cấp cứu, gian còn dự trữ đủ lương khô cho nửa tháng . nàng hiểu rõ đường đến Kinh thành xa xôi, hơn nữa Nhị Hoàng t.ử nhất định sẽ bày chướng ngại, nên chuẩn thứ thật chu .
“Mọi kiểm tra kỹ lưỡng, đừng để sót bất cứ thứ gì.” Thẩm Tranh lướt mắt qua hàng ngũ cố nhân đang xếp thành đội, đội ngũ hơn ba trăm tuy lớn, nhưng ai nấy đều hình vạm vỡ, ánh mắt kiên định. Triệu Hổ vác một lá cờ quân Hắc Vân Kỵ phai màu, tuy đồ án Hắc Ưng mặt cờ chút lốm đốm, nhưng vẫn toát khí thế sắt m.á.u thuở nào.
Thẩm Tiểu Thạch nắm góc áo Lâm Vi, bàn tay nhỏ bé siết chặt thanh mộc kiếm nhỏ Thẩm Tranh gọt cho : “Tẩu tử, Kinh thành nhiều món ngon lắm ? Chờ chúng tìm Lâm gia gia, thể nhờ ông dạy con nhận chữ ?”
Lâm Vi quỳ xuống, giúp thằng bé chỉnh cổ áo: “Tất nhiên là . Kinh thành cũng kẻ , Tiểu Thạch sát chúng , chạy lung tung, ?”
“Vâng! Con sẽ bảo vệ tẩu t.ử và ca ca!” Tiểu Thạch gật đầu mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc.
Đoàn rời khỏi thảo nguyên gặp hướng đạo do Thái t.ử phái tới . một thư sinh tên Tần Mặc, mày mắt thanh tú, cử chỉ nho nhã, ở Kinh thành y khá quan hệ. “Tiêu giáo úy, Lâm phu nhân,” Tần Mặc chắp tay hành lễ, “Thái t.ử điện hạ đặc biệt căn dặn, để tại hạ dẫn đường cho chư vị, tránh né các cửa ải của Nhị Hoàng tử. Chỉ là đường phía hiểm nguy, xin chư vị hãy hết sức cẩn trọng.”
Thẩm Tranh gật đầu: “Đa tạ Tần . Chúng chia làm hai đội hành quân, Triệu Hổ dẫn một trăm dò đường, dẫn chủ lực , nếu gặp phục kích, sẽ lấy ba tiếng còi làm ám hiệu.”
Đoàn ba ngày thì gặp rắc rối đầu tiên. Khi qua một khe núi, phía đột nhiên vang lên ba tiếng còi dồn dập . là tín hiệu cảnh báo của Triệu Hổ!
“Không , phục kích!” Thẩm Tranh lập tức rút kiếm, “Lý Cương, dẫn năm mươi trấn giữ sườn núi bên trái; Vương Dũng, ngươi dẫn năm mươi trấn giữ bên , ngăn chúng bao vây!”
Vừa dứt lời, trong rừng cây rậm rạp hai bên sườn núi b.ắ.n những loạt tên như mưa, mũi tên đen kịt lao tới như đàn châu chấu. Các cố nhân chuẩn sẵn, lập tức giương khiên chắn đỡ, tiếng tên va chạm khiên “đinh đinh đang đang” vang vọng khắp khe núi.
“Là của Nhị Hoàng tử!” Tần Mặc tái mặt, chỉ lớp giáp trụ lộ trong rừng rậm, “Đó là giáp phục tiêu chuẩn của Kinh thành Vệ Thú Quân, Nhị Hoàng t.ử quả nhiên phái đến!”
Lâm Vi nhanh chóng lui về phía đội ngũ, mở hòm thuốc, rút vài cây ngân châm . nàng tuy giỏi võ lực, nhưng thể dùng y thuật hỗ trợ. Thấy cố nhân trúng tên ngã xuống, nàng lập tức xông tới, hết dùng Linh Tuyền Thủy rửa sạch vết thương, dùng ngân châm cầm máu, động tác nhanh chóng và chuẩn xác.
“Tẩu tử, cẩn thận!” Thẩm Tiểu Thạch đột nhiên hét lên, đẩy Lâm Vi . Một mũi tên lạnh lẽo sượt qua trâm cài tóc của Lâm Vi, găm thẳng cây bên cạnh, đuôi tên vẫn còn rung nhẹ.
Lâm Vi kinh hãi, định lời cảm tạ, thì thấy trong rừng rậm xông một đội kỵ binh, vị tướng dẫn đầu tay cầm trường đao, vẻ mặt hung tợn: “Tiêu Trì! Phụng mệnh Nhị Hoàng tử, lấy mạng ch.ó của ngươi!”
Thẩm Tranh lạnh một tiếng, thúc ngựa đón đầu: “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng !”
Binh khí của hai va chạm , tia lửa b.ắ.n tứ tung. Loan đao của Thẩm Tranh mang theo sự lạnh lẽo của thảo nguyên Bắc Cương, mỗi nhát c.h.é.m đều dồn hết sức lực; trường đao của viên tướng tuy dũng mãnh, nhưng thiếu sự bài bản, vài hiệp dần rơi thế hạ phong.
“Huynh , xông lên!” Triệu Hổ dẫn đội tiên phong c.h.é.m g.i.ế.c, Hắc bào nhân c.h.ế.t, Phệ Hồn Kiếm tuy gãy nhưng vẫn sắc bén, Triệu Hổ cầm đoạn kiếm mà chém, ai thể cản nổi.
Trận chiến trong khe núi ngày càng kịch liệt, binh sĩ của Nhị Hoàng t.ử tuy đông, nhưng thể bằng sự dũng mãng của cố nhân Hắc Vân Kỵ. ngay lúc cố nhân sắp chiếm ưu thế, trong rừng rậm đột nhiên truyền đến một hồi địch âm kỳ lạ, binh sĩ của Nhị Hoàng t.ử như phát điên, đột nhiên trở nên cuồng bạo, bất chấp sống c.h.ế.t xông lên.
“Là ‘Cuồng Thú Tán’!” Lâm Vi biến sắc, nàng từng thấy triệu chứng ở Bắc Cương, “Họ cho binh lính uống Cuồng Thú Tán!”
Cuồng Thú Tán khiến mất lý trí, chỉ g.i.ế.c chóc, và sợ đau đớn. Binh lính vốn sắp bại trận, ngay lập tức trở thành đối thủ khó nhằn, vài cố nhân may c.h.é.m trúng, m.á.u tươi chảy đầm đìa.
Thẩm Tranh trong lòng nóng nảy, nhưng viên tướng quấn chặt, thể thoát . Lâm Vi tình thế mắt, chợt nhớ đến chức năng thanh tẩy khi gian thăng cấp . Linh Tuyền Thủy thể thanh lọc bất kỳ độc tố nào, lẽ cũng thể giải độc Cuồng Thú Tán!
“Mọi tránh !” Lâm Vi hô lớn, lấy từ trong gian một túi nước lớn, bên trong chứa đầy Linh Tuyền Thủy. Nàng dùng sức ném túi nước về phía nơi binh lính tụ tập, Linh Tuyền Thủy văng lên các binh sĩ, những kẻ vốn đang cuồng loạn động tác dần chậm , ánh mắt cũng khôi phục sự tỉnh táo.
“Có hiệu quả!” Thẩm Tranh mừng rỡ, “Vi nhi, mau rắc thêm ít nữa!”
Lâm Vi lập tức lấy thêm vài túi nước, phân phát cho các cố nhân, bảo họ vẩy lên binh lính. Binh sĩ của Nhị Hoàng t.ử khi lấy lý trí, thấy làm thương đồng đội, thấy những t.h.i t.h.ể xung quanh, đều vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Viên tướng thấy đại thế mất, bỏ chạy, nhưng Thẩm Tranh dùng kiếm đ.â.m xuyên qua vai, quỳ sụp xuống đất: “Tiêu giáo úy tha mạng! Là Nhị Hoàng t.ử ép đến, cũng là bất do kỷ!”
Thẩm Tranh hừ lạnh một tiếng, một cước đá ngã lăn: “Trói ! Mang về thẩm vấn, xem Nhị Hoàng t.ử còn âm mưu gì nữa.”
Khi dọn dẹp chiến trường, các cố nhân phát hiện một hiện tượng kỳ lạ . trong binh sĩ của Nhị Hoàng tử, ít đeo một túi thơm màu đen bên hông, bên trong chứa một loại bột màu nâu, chính là nguyên liệu của Cuồng Thú Tán.
“Nhị Hoàng t.ử dùng thứ âm độc đối phó với chính của , thật là táng tận lương tâm!” Triệu Hổ phẫn nộ ném túi thơm xuống đất.
Lâm Vi nhặt túi thơm lên, ngửi kỹ, khẽ nhíu mày: “Bên trong ngoài nguyên liệu Cuồng Thú Tán, còn một mùi hương kỳ lạ, giống như… Hương thảo của Tây Vực. Tại của Nhị Hoàng t.ử đồ vật của Tây Vực?”
Thẩm Tranh trong lòng chấn động: “Chẳng lẽ Nhị Hoàng t.ử cấu kết với Tây Vực? Trước đây Tiêu Liệt cấu kết man tộc, giờ Nhị Hoàng t.ử cấu kết Tây Vực… Đằng chuyện , e rằng còn âm mưu lớn hơn.”
Tần Mặc cũng mặt mày ngưng trọng: “Thái t.ử điện hạ đây cũng từng nghi ngờ Nhị Hoàng t.ử qua với Tây Vực, chỉ là luôn chứng cứ. Lần chúng bắt sống, lẽ thể moi vài manh mối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-chi-nu-pham-khai-cuoc-mang-theo-khong-gian/chuong-67.html.]
Đêm đó, đoàn đóng trại trong một ngôi miếu đổ nát ngoài khe núi. Thẩm Tranh đích thẩm vấn viên tướng , còn Lâm Vi ở bên cạnh dùng ngân châm bức cung . ngân châm nàng đặc chế thể khiến ngứa ngáy , nhưng tổn thương tính mạng, nhiều kẻ cứng đầu cũng chịu nổi loại dày vò .
Viên tướng quả nhiên chịu nổi, nhanh khai : “Nhị Hoàng tử… Nhị Hoàng t.ử đạt thỏa thuận với Hồi Hột Quốc ở Tây Vực, Hồi Hột Quốc giúp đoạt lấy ngôi vị, hứa khi thành công sẽ cắt ba thành Bắc Cương cho Hồi Hột Quốc… Lần phái chúng đến g.i.ế.c các ngươi, chính là sợ các ngươi đến Kinh thành vạch trần âm mưu của !”
“Cái gì?!” Thẩm Tranh giận dữ đập bàn, “Nhị Hoàng t.ử dám vì ngôi vị mà bán lãnh thổ quốc gia! Thật là tội đáng muôn c.h.ế.t!”
Lâm Vi cũng kinh hãi: “Vậy , ‘Tai ương giáng lâm’ Tiên Tri Thạch, là chỉ Nhị Hoàng t.ử cấu kết với Tây Vực, gây chiến loạn?”
Thẩm Tranh gật đầu: “Rất khả năng. Chúng mau chóng đến Kinh thành, báo việc cho Thái tử, ngăn chặn âm mưu của Nhị Hoàng tử!”
ngay lúc , bên ngoài miếu đổ nát đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa, Triệu Hổ vội vàng chạy : “Giáo úy! Không xong ! Lại một đội kỵ binh tiến về phía , quân còn đông hơn , dường như là tinh nhuệ của Nhị Hoàng tử!”
Thẩm Tranh biến sắc: “Xem Nhị Hoàng t.ử quyết tâm trừ khử chúng ! Tần , gần đây con đường nhỏ nào để vòng qua ?”
Tần Mặc suy nghĩ một lát, vội vã : “Có! Đi về phía Đông, một con đường nhỏ, thể thẳng đến bãi tha ma ngoại ô Kinh thành, chỉ là con đường đó nguy hiểm, sơn tặc xuất hiện, hơn nữa buổi tối còn chướng khí.”
“Giờ thể lo lắng nhiều đến thế!” Thẩm Tranh lập tức hạ lệnh, “Thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát! Triệu Hổ, ngươi dẫn hai mươi chặn hậu, kéo dài thời gian, chúng sẽ đợi ngươi ở phía !”
Đoàn xuyên đêm lên đường, tiến về phía con đường nhỏ phía Đông. Màn đêm thăm thẳm, rừng cây hai bên đường nhỏ tối đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sói tru, khiến rợn tóc gáy. Thẩm Tiểu Thạch nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Vi, nhưng , chỉ khẽ hỏi: “Tẩu tử, chúng sẽ gặp sơn tặc ?”
Lâm Vi nắm c.h.ặ.t t.a.y thằng bé, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ , ca ca và Triệu Hổ đại ca ở đây, chúng an .”
lời dứt, phía đột nhiên xuất hiện một luồng lửa, tiếp theo, một nhóm sơn tặc tay cầm đao thương từ trong rừng xông , tên thủ lĩnh sơn tặc mặt đầy thịt ngang tàng, hét lớn: “Lộ mở, cây trồng! Muốn qua đường , hãy để tiền mãi lộ!”
Thẩm Tranh nhíu mày, định rút kiếm, Lâm Vi kéo : “Chàng, đừng manh động. Những sơn tặc vẻ ép buộc, xem y phục của họ, rách nát, hơn nữa nhiều còn đeo thương tích, giống những kẻ hành nghề lâu năm.”
Thẩm Tranh kỹ, quả nhiên đúng như Lâm Vi . Chàng bước lên một bước, trầm giọng : “Chúng là làm việc ở Kinh thành, nhiều tài vật. Nếu các ngươi khó khăn gì, cứ với chúng , nếu bằng lòng, cũng thể cùng chúng , đợi đến Kinh thành, sẽ tìm cho các ngươi một công việc t.ử tế.”
Tên thủ lĩnh sơn tặc ngẩn , dường như ngờ Thẩm Tranh như . Hắn do dự một lát, thở dài: “Chúng cũng là bất đắc dĩ, của Nhị Hoàng t.ử cướp bóc hết các thôn làng gần đây, chúng cái ăn, nên mới buộc làm sơn tặc. Nếu đại nhân thực sự thể cho chúng một con đường sống, chúng nguyện ý theo đại nhân!”
Thì , Nhị Hoàng t.ử vì để gom góp quân lương, chỉ vơ vét của cải của bách tính, mà còn dung túng binh lính cướp bóc thôn xóm, ít dân lâm đường cùng, đành làm giặc cướp. Thẩm Tranh xong, trong lòng càng thêm phẫn nộ, lập tức quyết định thu nhận những sơn tặc , cho họ gia nhập đội ngũ.
“Tốt! Nếu các ngươi bằng lòng theo , sẽ bạc đãi các ngươi!” Thẩm Tranh , “ các ngươi nhớ kỹ, từ nay về , cướp bóc dân lành nữa, giống như một quân nhân, giữ quy củ, lệnh!”
Các sơn tặc nhao nhao quỳ lạy dập đầu: “Đa tạ đại nhân thu nhận! Chúng nhất định lời đại nhân!”
Số trong đội ngũ bỗng chốc tăng thêm hơn một trăm , tuy những sơn tặc qua huấn luyện chính quy, nhưng cũng tăng thêm một phần lực lượng. Thẩm Tranh để Triệu Hổ phụ trách huấn luyện họ, còn thì cùng Lâm Vi và Tần Mặc thương lượng lộ trình tiếp theo.
“Hiện giờ của Nhị Hoàng t.ử chắc chắn đang truy tìm chúng khắp nơi, chúng thể đường lớn nữa, chỉ thể con đường nhỏ , mau chóng đến Kinh thành.” Tần Mặc , “Chỉ là chướng khí con đường độc, ít bao giờ nữa, chúng cẩn thận.”
Lâm Vi lấy từ hòm t.h.u.ố.c một ít thảo dược, phân phát cho : “Đây là t.h.u.ố.c phòng chướng khí do bào chế, mang theo bên , thể chống sự xâm nhập của chướng khí. Ngoài , Linh Tuyền Thủy cũng thể giải độc, nếu trúng chướng khí, cứ uống một ngụm Linh Tuyền Thủy.”
Mọi nhận lấy thảo dược, cẩn thận nhét trong ngực. Đoàn tiếp tục tiến lên, nhanh tiến khu vực chướng khí bao phủ. Khói mù lượn lờ, tầm tới ba thước, trong khí tràn ngập một mùi hăng nồng khó chịu, khiến đầu váng mắt hoa.
“Mọi sát , đừng để lạc!” Thẩm Tranh hô lớn, giọng lan truyền trong sương mù, nhưng vẻ yếu ớt.
Đột nhiên, phía đội ngũ truyền đến một tiếng kêu kinh hãi: “Có trúng chướng khí !”
Lâm Vi lập tức chạy tới, chỉ thấy một tên sơn tặc ngã mặt đất, sắc mặt tái xanh, môi tím , mất ý thức. Lâm Vi lập tức lấy Linh Tuyền Thủy , cạy miệng , đút cho vài ngụm, dùng ngân châm đ.â.m các huyệt vị vài cái. Một lát , tên sơn tặc từ từ mở mắt, sắc mặt cũng dần hồng hào trở .
“Đa tạ phu nhân cứu mạng!” Tên sơn tặc vội vàng dập đầu tạ ơn.
Lâm Vi đỡ dậy: “Không cần cảm tạ, mau theo kịp đội ngũ, đừng để lạc nữa.”
lúc , Thẩm Tranh đột nhiên dừng bước, ánh mắt cảnh giác sâu trong sương mù: “Có động tĩnh! Mọi cẩn thận!”
Trong sương mù truyền đến một tràng tiếng bước chân, ngày càng gần hơn. Mọi siết chặt vũ khí, căng thẳng chằm chằm phía . Rất nhanh, vài bóng bước khỏi sương mù . kinh ngạc , đó là một đội khác do Thái t.ử phái đến!
Người dẫn đầu hô to: “Tiêu giáo úy! Lâm phu nhân! Thái t.ử điện hạ lo lắng chư vị gặp nguy hiểm, đặc biệt phái chúng đến tiếp ứng!”
Thẩm Tranh và Lâm Vi , đều thở phào nhẹ nhõm. Có của Thái t.ử tiếp ứng, họ thể nhanh hơn, an hơn để đến Kinh thành.
họ hề , đội “ tiếp ứng” , thực chất là do Nhị Hoàng t.ử giả mạo. Nhị Hoàng t.ử sớm đoán họ sẽ con đường nhỏ , cố ý sai giả làm của Thái tử, hòng thừa cơ tóm gọn họ trong một mẻ. Một cuộc khủng hoảng lớn hơn, đang lặng lẽ t.h.a.i nghén trong sương mù.