Nông Môn Chi Nữ Phẩm: Khai Cuộc Mang Theo Không Gian - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-12-02 01:40:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc Tôn ma ma đến , giống như một cơn gió tà đột ngột, dù gây sóng to gió lớn, nhưng thổi gợn sóng mặt hồ xuân trong tiểu viện. Những lời lẽ về "tiền đồ phú quý" và "chuyện xung hỉ ngày xưa," giống như mũi kim tẩm độc, đ.â.m chính xác góc sâu nhất, nơi Thẩm Tranh nhạy cảm và quan tâm nhất trong lòng. Y lặng lẽ thu dọn chén mà Tôn ma ma dùng, động tác bề ngoài vẻ bình tĩnh, nhưng khuôn môi mím chặt và bóng hình y lạnh lùng hơn bình thường tiết lộ tâm tư cuộn trào của y.

Lâm Vi nhiều, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh y, thu dọn từng loại d.ư.ợ.c liệu phơi khô từ lúc chiều tà trong phòng. Trong khí lan tỏa một sự căng thẳng vô hình, khác biệt với sự ấm áp yên bình thường ngày.

Bữa tối, Thẩm Tiểu Thạch dường như cũng cảm nhận bầu khí nặng nề giữa ca ca và tẩu tẩu, ngoan ngoãn xúc từng hạt cơm, đôi mắt to ngơ ngác ngó xung quanh, dám líu lo như khi. Bữa cơm kết thúc trong sự tĩnh lặng gần như ngưng đọng.

Sau khi an cho Thẩm Tiểu Thạch ngủ, ánh trăng lên đến giữa trời. Ánh huy hoàng thanh lãnh xuyên qua khung cửa sổ, đổ xuống nền sảnh nhà những vệt sáng lốm đốm. Lâm Vi pha hai chén an thần, đẩy một chén về phía Thẩm Tranh, đang bên bàn, bóng dáng gần như hòa màn đêm.

“Vẫn còn nghĩ về chuyện ban ngày ?” Lâm Vi khẽ khàng mở lời, phá vỡ sự tĩnh lặng nghẹt thở.

Thẩm Tranh trả lời ngay, mãi lâu y mới ngước mắt lên, ánh ánh trăng càng thêm sâu thẳm, mang theo một loại cảm xúc phức tạp gần như yếu ớt mà Lâm Vi từng thấy. Giọng y khàn đặc cất lên, mỗi chữ như ép từ sâu thẳm lồng ngực: “Vi Nhi, lời Tôn Ma Ma sai… Ở bên , là ủy khuất cho nàng .”

Tim Lâm Vi khẽ thắt . Điều nàng sợ nhất, chính là y nghĩ như .

“Ta thấy ủy khuất.” Nàng lập tức phản bác, giọng điệu kiên định, “Thẩm Tranh, .”

Thẩm Tranh lời, ngước mắt đối diện với ánh mắt trong veo và kiên định của nàng.

“Kể từ lúc tỉnh ở thế giới , điều đầu tiên thấy chính là và Tiểu Thạch. Chính , trong cảnh khó khăn như , cho một nơi che mưa chắn gió, dù chỉ là danh nghĩa. Chính , khiến cảm thấy cô đơn ở nơi xa lạ .” Giọng Lâm Vi lớn, nhưng từng câu chữ đều rõ ràng, mang theo sức mạnh ấm áp, “Chúng cùng vượt qua những ngày gian khó nhất, cùng kiếm tiền nuôi sống gia đình, cùng đối phó với những kẻ ý . Cuộc sống hiện tại, là do chúng cùng gầy dựng nên, trân quý vô cùng.”

Nàng dậy, đến mặt y, quỳ gối xuống, ngước gương mặt đang ẩn trong bóng tối của y: “Cái gì mà xung hỉ, cái gì mà tiền đồ, đó đều là lời ngoài . Trong lòng , chính là Thẩm Tranh, là đàn ông đỉnh thiên lập địa, là trưởng mà Tiểu Thạch dựa dẫm, là… là nguyện ý nắm tay hết cuộc đời . Ngoại trừ bên cạnh , đến bất cứ nơi nào khác.”

Những lời , tựa như gió xuân hóa thành mưa, lập tức phá tan bức tường cao ngất xây bằng sự im lặng và lạnh lùng trong lòng Thẩm Tranh. Y thể khẽ run lên, trong mắt tràn ngập sự chấn động khó tin, cùng với vẻ bàng hoàng khi bao bọc bởi một dòng nước ấm áp khổng lồ. Y luôn nghĩ rằng, bản đang gánh vác bí mật của quá khứ và những nguy hiểm thể ập đến, cách bảo vệ nàng nhất là giữ cách, kéo nàng vòng xoáy. bao giờ y dám nghĩ, nàng kiên định lựa chọn y đến .

“Ta…” Y hé môi, cổ họng khô khốc, nhất thời nên gì. Cảm xúc mạnh mẽ từng đang va đập y, khiến đàn ông quen với đao quang kiếm ảnh, quen với đấu tranh sinh t.ử như y, đầu tiên cảm thấy luống cuống tay chân.

Lâm Vi những cảm xúc đang cuộn trào trong mắt y, đưa tay , nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang siết chặt thành nắm đ.ấ.m đặt đầu gối của y. Lòng bàn tay y lạnh lẽo, nhưng sự đụng chạm của nàng run rẩy khe khẽ.

“Thẩm Tranh,” Nàng gọi tên y, giọng dịu dàng nhưng mang theo sức mạnh thể nghi ngờ, “Chúng thành . Không xung hỉ, mà là đường đường chính chính bái đường thành .”

Câu , tựa như sấm sét, nổ vang bên tai Thẩm Tranh. Y chợt ngẩng đầu lên, đồng t.ử co rút , c.h.ế.t lặng chằm chằm Lâm Vi, như thể xác nhận sự thật từ gương mặt nàng. Y thấy sự nghiêm túc tuyệt đối, sự thẳng thắn và một tia ngượng ngùng khó nhận thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nong-mon-chi-nu-pham-khai-cuoc-mang-theo-khong-gian/chuong-43.html.]

Niềm vui sướng tột độ như sóng thần ập đến với y, nhưng theo đó, là sự lo lắng và đấu tranh sâu sắc hơn. Quá khứ của y giống như một màn sương mù thể xua tan, y thể để nàng cuốn nguy hiểm lường .

“Không… …” Y gần như theo bản năng từ chối, giọng khó khăn, “Vi Nhi, nàng , xứng đáng với hơn. Ta… rắc rối, rắc rối lớn, thể…”

“Ta sợ rắc rối.” Lâm Vi cắt ngang lời y, ánh mắt rực cháy, “Ta , bất kể từng là ai, tương lai đối mặt với điều gì, chúng cùng gánh vác. Nếu cảm thấy bây giờ lúc, thể đợi. xin đừng dùng lý do ‘vì ’ mà đẩy xa. Ta là cùng sóng vai bên , chứ che chở cánh.”

Sự dũng cảm và kiên định của nàng, giống như một chiếc chìa khóa, mở cánh cửa lòng đang khép kín của Thẩm Tranh. Y phụ nữ tưởng chừng yếu đuối mặt, nhưng nội tâm chứa đựng năng lượng khổng lồ, sự lo lắng, sự đấu tranh đều trở nên nhợt nhạt và vô lực lúc . Y phúc phận gì, mà giai nhân gửi gắm lòng chân thành?

Một sự thôi thúc từng dâng trào trong lòng. Thẩm Tranh đột ngột vươn tay, là nắm lấy, mà là ôm Lâm Vi thật chặt, thật chặt lòng. Cái ôm mang theo một lực độ gần như tuyệt vọng, như nghiền nát nàng, hòa nàng m.á.u thịt của , mang theo sự trân trọng khi mất tìm , cùng với sự run rẩy nhẹ nhõm như trút gánh nặng.

Lâm Vi sững sờ, thả lỏng, ngoan ngoãn tựa lồng n.g.ự.c vững chắc và rộng lớn của y, lắng tiếng tim y đập mạnh mẽ như tiếng trống dồn dập truyền từ lồng ngực, cảm nhận thở an tâm tột độ tỏa từ cơ thể y, khóe mắt nóng lên. Cái ôm , thắng vạn lời .

“Vi Nhi…” Thẩm Tranh vùi mặt hõm cổ nàng, giọng y nghẹn , mang theo âm mũi nặng nề, như thể đang xác nhận, như thể đang thề nguyện, “Hãy đợi … Đợi xử lý thỏa một chuyện… Thẩm Tranh , nhất định sẽ dùng Tam môi Lục sính, đường đường chính chính cưới nàng về nhà! Cả đời tuyệt đối phụ nàng!”

“Được.” Lâm Vi trong lòng y nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi cong lên một nụ hạnh phúc và an lòng, “Ta chờ .”

Ánh trăng tĩnh mịch, rải đầy hai đang ôm . Không nghi thức long trọng, những lời tình tứ ngọt ngào, chỉ sự cộng hưởng của hai trái tim và lời thề sống c.h.ế.t gửi gắm cho . Khoảnh khắc , mối quan hệ giữa họ trải qua một sự đổi về chất, từ những đồng hành nương tựa , thực sự trở thành những thuộc thể thiếu trong cuộc đời .

Tuy nhiên, khoảnh khắc hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Ngay khi tình ý đang nồng đậm, từ xa ngoài sân, vọng tiếng bước chân gấp gáp và tiếng kêu gào hoảng hốt, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

“Thẩm nương tử! Thẩm nương tử! Mau mở cửa ! Xảy chuyện ! Có c.h.ế.t !”

Lâm Vi và Thẩm Tranh đồng thời giật , nhanh chóng tách . Ánh mắt Thẩm Tranh lập tức trở nên lạnh lẽo, y nhanh chân bước đến bên cửa, ghé tai lắng . Lâm Vi cũng chỉnh đốn cảm xúc, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Thẩm Tranh mở cổng sân, chỉ thấy đàn ông trung niên đến ban ngày đang bò lăn lê , sắc mặt tái nhợt, lóc năng lộn xộn: “Thẩm nương tử! Cứu mạng! Thằng con thứ hai nhà … Thằng hai nhà rơi xuống hố cạnh cái lò vôi cũ phía núi , vớt lên thì ! Mặt mũi đều tím tái! Hết !”

Sau núi? Lò vôi cũ? Rơi xuống hố? Lòng Lâm Vi chấn động mạnh, lập tức nhớ đến suy đoán đây của Thẩm Tranh về Lâm Phú Quý và lò vôi! Đây tuyệt đối là một t.a.i n.ạ.n đơn giản!

“Người ở ? Mau dẫn !” Lâm Vi quyết đoán, kịp nghĩ nhiều, vơ lấy hộp t.h.u.ố.c liền lao ngoài.

Thẩm Tranh kéo tay nàng , ánh mắt trầm tĩnh: “Ta cùng nàng!” Y tiện tay cầm lấy con d.a.o chặt củi và sợi dây thừng ở góc tường, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Dù là t.a.i n.ạ.n âm mưu, y tuyệt đối thể để Lâm Vi một mạo hiểm.

Màn đêm sâu thẳm, nguy hiểm bất ngờ ập đến. Mối tình định, chỉ chớp mắt đối mặt với thử thách sinh tử.

Loading...