Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 34: Không có chị ấy, mẹ không sống được đến hôm nay
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:46:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tay còn thương, đừng chạy đến đây chăm sóc nữa.”
Lộ Thiên Ninh vén chăn xuống giường, thử xe lăn, cảm giác choáng váng nhẹ, chỉ cần vận động mạnh là như bình thường.
Cô bước tới sắp xếp các hộp thức ăn, tiện thể lấy một chiếc ghế cho Ngô Sâm Hoài.
“Tay em vấn đề gì lớn, chỉ cần dưỡng thôi, chị thì ? Còn choáng ?”
Ngô Sâm Hoài xuống, cô , “Nếu choáng nữa thì em làm thủ tục xuất viện đây, ngày mai em còn việc ở Giang Thành.”
Lộ Thiên Ninh lắc đầu, “Không choáng nữa.”
Cô đồng hồ, chuyến bay về Giang Thành dự định chiều nay cũng kịp .
Chắc… Chu Bắc Cảnh về .
Dường như đoán tâm tư cô, Ngô Sâm Hoài , “Sếp chị và bạn gái về , nãy bạn em máy bay gặp họ.”
Lộ Thiên Ninh mím môi, gật đầu, “Tối nay còn chuyến bay về Giang Thành lúc nửa đêm, đặt vé.”
Ngô Sâm Hoài cũng từ chối, vùi đầu ăn. Khi Lộ Thiên Ninh đặt xong vé máy bay cho hai , ăn no.
Anh đặt đũa xuống dậy ngoài, “Chị ăn xong thì thu dọn đồ đạc , em làm thủ tục xuất viện.”
Lộ Thiên Ninh đáp lời, nhanh chóng ăn xong bữa trưa, cùng Ngô Sâm Hoài rời khỏi bệnh viện, bắt taxi về khách sạn.
Phòng tổng thống suite vắng tanh, cô về phòng cũng thấy hành lý của .
Trầm ngâm một lát, cô mở tủ quần áo, vali của cô nguyên vẹn trong đó.
Những thứ lấy đây đều sắp xếp .
Là Chu Bắc Cảnh để ? Vậy là linh cảm Hoa Vân Nhiên sẽ đến, nên dọn hành lý của cô từ .
Khóe môi cô cong lên một đường, vẻ mỉa mai. Cô hít một sâu, lấy vali gặp Ngô Sâm Hoài.
Lên máy bay, xem xong tin tức đẩy tới điện thoại, ngón tay cô vô thức dừng Zalo của Chu Bắc Cảnh.
Nội dung trò chuyện dừng ở giao việc .
Cô bất chợt chụp một bức ảnh bầu trời xanh, mây trắng và sân bay rộng lớn bên ngoài máy bay, cảnh sắc .
Cô kèm chú thích mà đăng trực tiếp lên vòng bạn bè, mới tắt điện thoại.
Sân bay Giang Thành.
Lộ Thiên Ninh xách hành lý của cả hai , khỏi cổng đến thấy Trương Nguyệt Lượng ở đó.
Thấy cô, Trương Nguyệt Lượng vô cùng phấn khích vẫy tay chạy tới, “Chị ơi, em thấy chị đăng ảnh là chị về Liên Thành .”
“Đoán chừng giờ xuống máy bay, em qua đây tiễn khách!”
Mỗi Lộ Thiên Ninh rời Giang Thành quá một ngày, cô đều báo cho Trương Nguyệt Lượng, để tránh trường hợp Trương Hân Lan chuyện mà tìm thấy cô.
Trương Nguyệt Lượng xuống tay Ngô Sâm Hoài, nụ lập tức nhạt , “Anh Ngô cũng ở đây? Tay còn thương nữa?”
“Tôi thi đấu, cẩn thận gặp chút tai nạn nhỏ, .”
Ngô Sâm Hoài nhún vai, giải thích một cách tự nhiên.
Lộ Thiên Ninh suy nghĩ một lát, , “Mấy ngày cứ ở nhà nghỉ ngơi , qua chỗ Nguyệt Lượng ở vài ngày tiện chăm sóc .”
Trương Nguyệt Lượng liền hiểu, tay Ngô Sâm Hoài thương tám phần là vì Lộ Thiên Ninh, cô hai lời liền lấy hành lý từ tay Lộ Thiên Ninh.
“Em thấy đó, em mới làm một bụng ấm ức tâm sự với chị!”
Ngô Sâm Hoài cũng hiểu tính Lộ Thiên Ninh, cô chắc chắn đang áy náy vì tay , nên từ chối.
Lộ Thiên Ninh thẳng đến chỗ ở của Trương Nguyệt Lượng, mà bảo Trương Nguyệt Lượng và Ngô Sâm Hoài về , cô về nhà lấy một ít đồ.
Đã hai ngày ai ở, căn phòng trống trải, dường như còn xen lẫn mùi gỗ đàn hương thoang thoảng Chu Bắc Cảnh.
Cô dọn đồ nghĩ, rốt cuộc Hoa Vân Nhiên mối quan hệ giữa cô và Chu Bắc Cảnh.
Nếu thật sự , phản ứng của Hoa Vân Nhiên chỉ là những lời cảnh cáo , thực sự ngoài dự đoán của cô.
Không thể tìm manh mối, cô dứt khoát nghĩ nữa, tùy tiện thu dọn hai bộ quần áo mặc ở nhà và đồ dùng cá nhân, thẳng đến chỗ ở của Trương Nguyệt Lượng.
Vòng bạn bè của cô hai lượt thích, lượt là Ngô Sâm Hoài và Trương Nguyệt Lượng, còn vài bạn học cũ bình luận rằng cô thể bay khắp nơi thật .
Mấy bạn học đó đều là phụ nữ, làm , mỗi ngày kẹt ở nhà .
Ở ngã tư đèn đỏ, cô bình luận của bạn học nữ trầm tư vài giây.
Nếu , cô thấy một gia đình, cần bay khắp nơi, thật .
Ngày chia tay, chắc cũng sắp đến .
Đến chỗ ở của Trương Nguyệt Lượng đúng lúc hoàng hôn, Trương Nguyệt Lượng đang chuẩn bữa tối.
“Em giúp chị.” Cô đặt đồ xuống, xắn tay áo bếp giúp.
Trương Nguyệt Lượng tùy tay đưa cho cô một nắm rau cải, “Quy tắc cũ, chị rửa rau em nấu cơm.”
Lộ Thiên Ninh đáp một tiếng, xung quanh, “Bạn cùng phòng em ở đây ?”
“Hai họ là đồng hương, hẹn xin nghỉ phép về quê , em với họ là chị sẽ qua ở vài ngày, họ đều đồng ý.”
Trương Nguyệt Lượng giải thích.
Lộ Thiên Ninh đáp lời, giúp Trương Nguyệt Lượng làm một bữa tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-34-khong-co-chi-ay-me-khong-song-duoc-den-hom-nay.html.]
Ngô Sâm Hoài đến đúng giờ ăn, ăn đồ ăn Trương Nguyệt Lượng làm liền nghiện luôn, một ăn ba bát cơm.
“Tay nghề em, còn ngon hơn .”
Trương Nguyệt Lượng , “Không , cứ thường xuyên qua ăn nhé!”
Hai họ tuổi tác xấp xỉ, thêm Trương Nguyệt Lượng cũng thích chơi game, nhanh chóng trò chuyện hợp .
Sau bữa ăn, Lộ Thiên Ninh nhận phần rửa bát, Trương Nguyệt Lượng tải game của Ngô Sâm Hoài về, chơi vui vẻ.
Ngày mai Trương Nguyệt Lượng còn làm, Ngô Sâm Hoài chơi đến hơn chín giờ thì chủ động rời .
Trương Nguyệt Lượng và Lộ Thiên Ninh vệ sinh cá nhân xong phòng giường, cô ôm cánh tay Lộ Thiên Ninh gác đầu lên vai cô.
“Chị ơi, em thấy Ngô , chị đừng bỏ lỡ, mau chia tay với Chu Bắc Cảnh .”
Một lúc lâu, Trương Nguyệt Lượng khẽ thêm, “Nếu chị vì bà mà theo Chu Bắc Cảnh, bỏ lỡ Ngô, chắc chắn sẽ buồn cả đời.”
Hàng mi cong vút của Lộ Thiên Ninh khẽ run lên, cô mở mắt, giọng bình thản, “Sớm muộn gì cũng chia tay, nhưng khi nào chia tay quyết định.”
“Trong chuyện , chỉ phần chờ đợi, quyền quyết định.”
Cô thể kiếm thêm một ngày tiền chữa bệnh cho Trương Hân Lan thì kiếm, cắn răng mạo hiểm cũng giữa Hoa Vân Nhiên và Chu Bắc Cảnh mà chắn.
Trương Nguyệt Lượng ngẩng đầu cô, sâu trong đôi mắt trong veo là sự xót xa và tự trách, “Chị ơi, nếu thật sự chịu nổi thì , em sẽ trách chị, cũng chắc chắn trách chị! Không chị, sống đến hôm nay.”
Nói , nghĩa là thể tiếp tục chữa bệnh cho Trương Hân Lan, nghĩa là Trương Hân Lan thể rời bất cứ lúc nào.
Trái tim vốn ngàn vết thương của Lộ Thiên Ninh, vì lời xót xa và bất lực của Trương Nguyệt Lượng mà ấm lên đôi chút, cô khẽ , xoa đầu Trương Nguyệt Lượng.
“Khuya , ngủ sớm , chị chịu đựng .”
Hoa Vân Nhiên đây là viên đạn bọc đường, chừng sẽ là mưa m.á.u gió tanh.
Cô thấy gì, chỉ là… nghĩ đến Chu Bắc Cảnh mới thấy mệt mỏi chịu nổi.
Vì đổi chỗ, cô trằn trọc khó ngủ, Trương Nguyệt Lượng thì ngủ say từ sớm.
Sáng sớm hôm , Bắc Chu.
Chu Bắc Cảnh bước từ phòng nghỉ, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, đường nét bên má căng thẳng, xuống bàn làm việc.
Vô thức gọi nội bộ bảo Lộ Thiên Ninh pha cà phê, đợi mãi thấy cà phê, dậy bước khỏi văn phòng.
Thấy vị trí làm việc trống , mới nhớ Lộ Thiên Ninh xin nghỉ.
Cô đang chăm sóc Ngô Sâm Hoài.
Lông mày khẽ nhíu , đôi mắt đen như mực chằm chằm chiếc ghế trống, một lúc lâu mới .
Đột nhiên, cửa văn phòng đẩy , Hoa Vân Nhiên bưng một ly cà phê bước , chút ngại ngùng.
“Vừa nãy gọi nội bộ bảo Thiên Ninh pha cà phê, em liền pha cho , nhưng em quen thao tác lắm, nên mất thời gian.”
Cô đặt cà phê bên cạnh Chu Bắc Cảnh, mong đợi , “Anh mau nếm thử .”
Chu Bắc Cảnh liếc cốc cà phê, ngước mắt Hoa Vân Nhiên, “Sao em đến sớm ?”
“Em đến giúp mà.” Hoa Vân Nhiên chống tay lên bàn, nghĩ một lát , “A Cảnh, em thấy Thiên Ninh và bạn trai cô tiến triển khá nhanh.”
“Chắc lâu nữa sẽ kết hôn, kết hôn thì đối mặt với chuyện sinh con, bạn trai tuy giàu bằng nhưng cũng tệ.”
“Chắc cũng để cô ngoài làm việc, cũng nên cân nhắc tìm một trợ lý mới .”
Nói xong, cô vỗ n.g.ự.c , “Anh cân nhắc em nhé, mấy ngày cô nghỉ phép, em luyện tập , thấy ?”
Ánh mắt cô dò xét, chằm chằm từng biểu cảm nhỏ nhất của Chu Bắc Cảnh.
Sắc mặt Chu Bắc Cảnh phủ một tầng sương lạnh, sâu trong mắt là sự trầm tĩnh khó nhận .
“Được.”
Hoa Vân Nhiên ngờ đồng ý, khi phản ứng thì vui mừng khôn xiết, “Anh đồng ý ? Tốt quá, cần gì cứ gọi em!”
Chu Bắc Cảnh cô hớn hở rời , tựa lưng ghế, xoa xoa thái dương, vẻ mặt phức tạp.
Hoa Vân Nhiên cố gắng làm vị trí thư ký, nhưng dù cô cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhiều chuyện hiểu, cả ngày làm việc chồng chất .
Bảo cô in tài liệu, cô vô tình bỏ máy hủy tài liệu.
Bảo cô đặt lịch ăn tối với đối tác, cô cãi vì thái độ của đối phương.
Thậm chí khi tan ca còn quên nhắc Chu Bắc Cảnh, tối nay một bữa tiệc quan trọng .
Đợi đến khi cô nhớ , chỉ còn nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, chạy đến kịp .
“A Cảnh, em quen việc mà?” Hoa Vân Nhiên thấy sắc mặt Chu Bắc Cảnh trầm xuống, gượng gạo giải thích một câu.
Hoa Ngự Phong bước văn phòng, thấy Hoa Vân Nhiên đang cúi đầu Chu Bắc Cảnh, như một đứa trẻ phạm .
Anh nhíu mày tới, “Có chuyện gì?”
Hoa Vân Nhiên như thấy cứu tinh, kéo tay áo Hoa Ngự Phong nhỏ giọng kể sự việc, vẻ mặt vô tội , “Dù em cũng là ngày đầu làm, khó tránh khỏi luống cuống tay chân.”
Chu Bắc Cảnh cửa sổ sát đất, một tay đút túi, đầu cô, “Dù em cũng học chuyên ngành, làm là chuyện bình thường. Hơn nữa em làm công việc liên quan đến ngành học của em mới xứng đáng với những nỗ lực mấy năm qua ở nước ngoài của em.”
Lời của một kẽ hở, dường như Hoa Vân Nhiên còn lý do để tiếp tục cố chấp.
Hoa Vân Nhiên im lặng, mắt đỏ , là Chu Bắc Cảnh đồng ý với cô buổi sáng là vì cô sẽ làm những việc .
Là chờ cô phạm , để cô còn lý do để cố chấp làm thư ký của .
Thậm chí, cô còn nghi ngờ Chu Bắc Cảnh rõ cô sẽ phạm ở , nhưng nhắc nhở cô.