Mẹ thường kéo ngoài chợ cùng, nấu ăn. Thực chỉ là cùng thôi, chẳng làm gì cả.
Ba bữa hoặc bốn bữa một ngày, đổi món liên tục cho ăn. Tôi mập lên một vòng. Nhân viên pha chế và cô phục vụ cũng khen đồ ăn làm quá ngon. Mẹ vui, khuyên cũng nên vui vẻ lên.
Tôi mà gì. Tôi buồn ?
Sau khi ly hôn, bao giờ nhớ đến . Làm thể buồn ? Tôi thậm chí còn từng rơi một giọt nước mắt nào. Tôi buồn bã chỗ nào chứ?
Mọi ăn ý, bao giờ nhắc đến đó. Tôi dường như trở tám năm , về quãng thời gian khi gặp .
Thời gian trôi chậm, nhưng cũng trôi nhanh. Tính , ở tiểu viện hai năm .
Bố mệt đến mức đổ bệnh. Mẹ về. Anh trai yên tâm về nên cũng kéo về cùng.
Tiểu viện giao cho nhân viên pha chế và cô phục vụ. Tôi dặn họ rằng sẽ , bảo họ đừng nhớ quá.
Bệnh của bố cần phẫu thuật. Tôi trở thành phố mà rời khi đến Vân Nam.
Thành phố đó nguồn lực y tế hàng đầu. Ca phẫu thuật của bố thành công.
Sau khi xuất viện, cả nhà chuyển đến căn hộ của ở trung tâm thành phố.
Trở về đây, quen. Những ánh đèn neon ban đêm thật chói mắt, sự ồn ào xung quanh trung tâm thương mại cũng làm bực bội.
Tôi bắt đầu mất ngủ.
Bố cần nghỉ dưỡng ở đây một thời gian, tái khám định kỳ. Anh trai về công ty. Cuối cùng cũng thể thể hiện chút giá trị của một con gái.
Tôi đến bệnh viện đón bố khi ông khám xong. Ở khu vực chờ, bác sĩ đưa bố . Phía một chiếc xe bình thường chạy đến. Một đàn ông gầy gò bước xuống từ ghế lái, lấy một chiếc xe lăn từ cốp , mở cửa dìu một bà lão lên xe lăn.
Người đàn ông đó trông gầy. Bà lão gầy gò, trông chút sức sống nào.
Chắc chỉ là giống thôi, nghĩ. Sao lái một chiếc xe bình thường như , và giàu của xe lăn?
Tôi thêm nữa, đón bố về nhà.
Đêm thật đáng ghét, đèn neon thật đáng ghét.
Tôi rèm cửa phòng khách bằng loại dày dặn, chống sáng. Kéo rèm , cảm giác hơn nhiều.
“Má má, má má, bà bà bà~” Một em bé mũm mĩm, vịn mép ghế sô pha, từng bước về phía bố .
Bố hớn hở, xổm xuống đất để trêu đùa em bé.
, em bé đó là con , là một bé trai.
Sinh nó khó khăn, là sản phụ lớn tuổi, suýt chút nữa c.h.ế.t bàn mổ. Tôi kiên quyết theo chủ nghĩa sinh con lúc đầu, là lý do.
Thằng bé nhận , nước dãi chảy ròng ròng, thấy thì cần ông ngoại nữa.
“Má má, má má~” gọi bò đến.
Thằng bé mũm mĩm, còn thơm mùi sữa. Ôm nó, dường như còn ghét đêm tối nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/noi-anh-cho-em/chuong-3.html.]
Mất ngủ, gần đây liên tục mất ngủ.
Mẹ thấy quầng thâm mắt , bất lực bảo ăn nhiều , ăn xong thì ngủ thêm chút nữa.
Trên bàn ăn, bố cảm thán một câu: “Bà lão đó xong , ác giả ác báo mà.”
Mẹ trừng mắt bố một cái thật dữ dội. Bố lập tức im bặt, bắt đầu trêu thằng bé.
Không hiểu , trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng thấy ở bệnh viện.
Vẻ mặt kỳ lạ, mấy .
Tôi họ đang giấu chuyện gì đó. Tôi hỏi: “Mẹ, chuyện gì thì cứ thẳng .”
Mẹ thở dài một , của đó đang viện, sắp qua khỏi, chính là chồng cũ của .
Tôi “ồ” một tiếng, gì thêm.
Bố tiếp lời, hỏi nên đến thăm một chút , dù gì cũng từng là vợ chồng.
Mẹ cấu mạnh cánh tay bố, gì đáng xem. Trên đời làm gì ai ngày nào cũng xúi giục con trai ly hôn vợ, còn chuẩn sẵn cả tiểu tam? Loại c.h.ế.t là báo ứng.
Tôi phản ứng chậm, đang về chồng cũ của ? Tám năm kết hôn, dù chồng cũ thích vì chuyện sinh con, nhưng bao giờ thẳng mặt chuyện ly hôn con trai bà.
Tôi gặng hỏi . Mẹ kể hết những gì bà . Hóa , chồng cũ luôn chúng ly hôn, còn nhiều kéo Thanh Mai ăn cùng , trai bắt gặp.
Tôi “ồ” một tiếng, nữa. Tốt lắm, giờ bà toại nguyện, cô con dâu yêu thích .
Tôi lên giường, mở nhạc nhẹ, nhắm mắt để ngủ thêm chút nữa.
bóng lưng gầy gò của đàn ông đó cứ lảng vảng mãi. Hắn gầy , gầy.
Tôi mở mắt, tự khẩy bản . Gầy béo thì liên quan gì đến ? Tôi cũng gầy mà.
Nắng to.
Tôi ở cổng bệnh viện, chằm chằm mấy chữ "Khu Nội trú" lâu.
Tôi cũng vì quỷ thần xui khiến mà đến đây, lẽ vì bóng lưng gầy gò cứ lởn vởn mắt suốt một đêm khiến vô cùng bực bội. Hoặc là, xem những thứ khác, ví dụ như cảnh tượng Thanh Mai và ở bên , lẽ cái bóng lưng đáng c.h.ế.t sẽ xuất hiện nữa.
Tìm phòng bệnh của chồng cũ dễ, đó là một phòng hai bình thường.
Mẹ chồng cũ trong phòng bệnh, cắm ống thở nên thấy rõ mặt. Cha chồng cũ thì thất thần ghế ngoài hành lang.
Tôi chào hỏi cha chồng cũ, thẳng phòng bệnh. Y tá hộ lý nhà chuyện với bác sĩ, lát nữa sẽ đến rút ống thở. Tôi gật đầu, gì.
Tôi bàn tay khô héo, nhăn nheo của chồng cũ, nhớ ngày kết hôn, bàn tay bà dắt khi đó vẫn còn mềm mại và trắng trẻo.
Tôi cúi xuống thì thầm tai bà một câu, một giọt nước mắt từ khóe mắt bà chậm rãi chảy xuống. Y tá hộ lý lẽ bà thấy lời .
Tôi rời phòng bệnh và gặp Thanh Mai, cô đeo kính râm và xách một giỏ trái cây.
Tôi giả vờ quen , thẳng về phía , nhưng Thanh Mai gọi , cô đuổi theo.