Chiều hôm , Giai A bước khán phòng concert “Phoenix Reborn.”
Không gian tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, những bản nhạc jazz nhẹ nhàng hòa với tiếng của khách VIP.
Cô quanh, nhưng thấy .
“Anh giấu mặt hả?” – cô thầm nghĩ, hờn dỗi nhưng thấy một phần thích thú.
lúc đó, tiếng piano vang lên, quen thuộc mà ngọt ngào.
Giai A nhăn mày: “Lại là …”
Cố Thanh Thần xuất hiện sân khấu, tay cầm micro, giọng nhẹ:
“Chào buổi chiều, Tổng giám đốc. Không gian dành riêng cho âm nhạc, nhưng hôm nay, dành riêng một phần cho em.”
Cô híp mắt, tức :
“Anh thật cách biến một buổi lễ thành… sân khấu riêng cho .”
Anh , giọng trầm ấm:
“Em bao giờ thích bỏ quên, ?”
Giai A khẽ ngoảnh , nhưng trong tim thể phủ nhận: nhịp tim cô lỡ một nhịp.
Anh bước xuống sân khấu, tiến về phía cô, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng.
“Đây là VIP Access của em,” , chìa tay đưa một tấm vé mạ vàng lấp lánh.
Cô tấm vé, giọng khẽ nhếch mép:
“Anh thật tinh vi. VIP mà chỉ hai , đoán ngay trò .”
Anh mỉm , đáp lời, chỉ nhẹ nhàng dẫn cô phía sảnh chính, nơi một cây piano sừng sững giữa ánh đèn.
“Ngồi xuống, chơi cùng ,” gợi ý.
Cô trợn mắt:
“Chơi? Tôi? Anh chơi đàn piano chỉ dừng ở mức… bấm phím theo nhịp thôi đấy.”
Anh phá lên, giọng trầm trầm:
“Không . Chỉ cần cùng , còn … để âm nhạc chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhung-ma-em-da-phai-long-anh-roi/chuong-4-tro-choi-cua-trai-tim.html.]
Giai A xuống, ngón tay run run phím đàn. Cố Thanh Thần cạnh, ánh mắt dõi theo, lặng lẽ điều chỉnh từng nốt nhạc, nhưng vẫn đủ gần để cô cảm nhận ấm của .
Nhịp điệu vang lên, hòa quyện, cần lời thoại. Cô nhận , mỗi nốt nhạc, mỗi khoảnh khắc … đều như đang trò chuyện với trái tim cô.
Một phóng viên từ xa chộp cảnh tượng, thì thầm:
“Ôi trời, như phim ngôn tình luôn…”
Giai A sang, với ánh mắt trách móc bối rối:
“Anh là ghét bắt gặp trong những cảnh tượng kiểu mà, ?”
Anh mỉm , giọng dịu dàng:
“Biết. … thích em , dù là nụ giận dỗi.”
Cô lặng một giây, bất giác nhẹ. Tim cô mềm , nhưng vẫn cố giữ vẻ tự tin:
“Vậy thôi nhé. Đừng nghĩ thể dễ dàng làm mềm lòng.”
Anh cúi đầu, giọng trầm trầm:
“Anh dễ dàng từ bỏ… em?”
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng piano và nhịp tim hai vang lên cùng . Giai A nhận : âm nhạc, cũng mưa năm đó… mà chính là , Cố Thanh Thần, đánh thức những cảm xúc cô tưởng chôn sâu.
Buổi tối, khi concert kết thúc, dìu cô cửa. Mưa bắt đầu rơi.
Anh nắm nhẹ tay cô, giọng trầm ấm:
“Em , Giai A? Anh sẽ theo.”
Cô ngước , ánh mắt pha chút thách thức:
“Anh theo … nhưng lơ là công việc.”
Anh bật , ánh mắt sáng lên như pháo hoa:
“Công việc… sẽ lo . Còn bây giờ, hãy để lo cho trái tim em.”
Giai A khẽ , cúi đầu, trái tim hối hả bình yên.
Cô nhận , dù , bước cuộc sống cô một nữa. Và , còn chỉ là ký ức, mà là một trò chơi của trái tim… nơi cả hai nghiêm túc, tinh nghịch, lãng mạn, hài hước.
Ngoài , mưa rơi lất phất, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh.
Một chương mới bắt đầu, nơi tình yêu và công việc giao thoa, nơi trái tim hai con nhịp cùng , nhưng cũng đầy những bất ngờ kể.