Liễu Trục Nguyệt thấy giọng , lập tức phản ứng , cô ngượng ngùng : “Rõ ràng chính là thật mà, nãy nhận?”
Thường Hàn trả lời cô, chỉ liếc cổng bệnh viện, hỏi: “Cô đến khám bệnh ?”
Liễu Trục Nguyệt ngờ gặp Thường Hàn ở nơi , đang ngơ ngẩn nên theo bản năng gật đầu xong lắc đầu ngay: “Không, , đến thăm bạn.”
Thường Hàn chỉ "ừm" một tiếng nhàn nhạt thêm gì nữa.
Liễu Trục Nguyệt đoán sắp , liền lấy hết dũng khí hỏi: “Anh… … …”
“Tôi đáng sợ đến thế ? Một câu mà cô cũng cà lăm nhiều như .” Tuy Thường Hàn trông vẻ ôn hòa nho nhã, nhưng mỗi khi chuyện luôn một vẻ áp bức khó chịu.
Liễu Trục Nguyệt nắm chặt tay, đối mặt với : “Tôi hỏi , tại xóa ?”
Thường Hàn cụp mắt, nghĩ một lát : “Vết thương của cô lành , còn cần giữ ?”
Trong lòng Liễu Trục Nguyệt vô cùng thất vọng, cô cúi đầu : “ là nhỉ.”
“Cái gì?” Giọng cô quá nhỏ, Thường Hàn rõ cô gì.
“Tôi đúng là một .” Liễu Trục Nguyệt cố ý to.
Nói xong, cô liền nhanh chóng bệnh viện.
Thường Hàn ngẩn một chút, mãi mới nhận , lắc đầu: “ là ngốc thật.”
…
Sau khi bệnh viện, Liễu Trục Nguyệt thẳng thang máy mà nép bên cửa sổ kính một lúc, đợi xe của Thường Hàn rời , cô mới thất vọng về phía thang máy.
Cô dựa phòng bệnh mà Thôi Mộ Linh cho, nhanh chóng tìm nơi.
“Mộ Mộ.” Liễu Trục Nguyệt phòng bệnh liền nhào tới ôm cô.
“Chờ một chút, vết thương của vẫn lành hẳn .” Thôi Mộ Linh vội vàng ngăn , sợ đối phương cẩn thận khiến thương chồng chất.
Liễu Trục Nguyệt vội dừng bước, tới: “Cậu yên tâm, chừng mực mà.”
“ , Mộ Mộ, còn một tin chia sẻ với .”
Thôi Mộ Linh nhướng mày, hiệu cô tiếp.
“Tôi tìm .” Liễu Trục Nguyệt xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vẻ phấn khích hiện rõ mặt.
Thôi Mộ Linh ngạc nhiên cô: “Chuyện khi nào ?”
Liễu Trục Nguyệt đáp: “Mới một tuần thôi, lúc đó mới nhập viện, nghỉ ngơi cho nên cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhung-chuyen-thuong-ngay-khi-treu-vo-bui-tong-lai-chieu-vo-den-khoc-roi/chuong-91.html.]
“Thật chuyện cũng nhờ viện trưởng viện phúc lợi đấy, một năm về thăm bà, bà đưa cho mảnh vải mà bà quấn cho khi nhặt , đó ghi ngày tháng năm sinh của . Viện trưởng bà quen một phụ trách trung tâm tìm , nếu tìm cha thì thể nhờ họ giúp. Ban đầu chỉ thử xem , ngờ thành công thật.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thôi Mộ Linh thấy cô vui vẻ như , do dự một lúc lâu mới quyết định hỏi: “Cha từng bỏ rơi , tại bây giờ nhận ?”
Tuy câu hỏi hợp thời điểm, nhưng theo cô thấy vô cùng thực tế, chính vì Liễu Trục Nguyệt là một cô gái bụng, đơn thuần, nên cô cô chịu tổn thương thứ hai.
Liễu Trục Nguyệt cũng để tâm, cô nghiêm túc giải thích với Thôi Mộ Linh: “Vấn đề cũng hỏi , là vì lúc đó bà gửi cho bà nội nuôi, nhưng bà nội ghét bỏ là con gái, thế là lén bà vứt bỏ .”
“Những năm nay bà cũng luôn tìm kiếm , Mộ Mộ, xem ông trời thấy lúc nhỏ quá thảm nên đặc biệt ban cho một món quà lớn ?”
Lời giải thích cũng hợp lý, Thôi Mộ Linh cũng nghĩ nhiều nữa.
Cô nắm ngược tay đối phương : “Vậy đợi lành vết thương, sẽ mời và dì ăn một bữa, coi như là chúc mừng hai .”
Liễu Trục Nguyệt sảng khoái đồng ý: “Được thôi, nhanh khỏe đấy nhé, đang đợi bữa ăn của đấy.”
Hai chuyện hồi lâu, mãi đến gần tối Liễu Trục Nguyệt mới miễn cưỡng rời .
--- Chương 70: Xuất viện ---
Một tuần , Thôi Mộ Linh cuối cùng cũng xuất viện.
Cô cứ nghĩ Bùi Sách hôm nay sẽ ở công ty, nào ngờ xuống lầu thấy trong xe đợi cô .
Tài xế mở cửa xe cho cô, khi cô , Bùi Sách liền hỏi ngay: “Chắc là hồi phục chứ?”
“Anh xem?” Thôi Mộ Linh thấy câu hỏi của thật vô lý, nếu hồi phục, bác sĩ thể cho cô xuất viện.
khi về đến nhà, cô mới nhận , hóa ý đồ từ sớm.
Cô phòng Bùi Sách ôm ngang eo đặt lên giường.
Thôi Mộ Linh giả vờ cơ thể thoải mái, từ chối, nhưng Bùi Sách dùng lời chặn họng: “Trong xe cô đích là hồi phục đấy thôi.”
“Tôi…” Thôi Mộ Linh nghẹn lời gì.
Bùi Sách ghé sát tai cô, những lời trêu chọc quen thuộc: “Từ đến giờ hơn nửa tháng , cô nhịn khổ sở thế nào ?”
Thôi Mộ Linh mím chặt môi, đáp lời .
--- 《Cuộc Sống Hàng Ngày Trêu Vợ: Bùi tổng Lại Cưng Chiều Phu Nhân Đến Khóc》Chương 77 ---
Bùi Sách cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đó đưa tay luồn trong áo cô.
Thôi Mộ Linh tay lạnh buốt khiến cô khẽ rùng , theo bản năng rụt vai .
Bùi Sách khẽ , cúi hôn cô…