“Tính cách của thằng hai  cũng  mà, nó chắc chắn    mê hoặc mới  nông nỗi , lẽ nào   vì mấy chuyện   mà  tay tàn nhẫn với con trai  ?”
Giọng bà  lớn, nhưng mấy   mặt ở đó đều  rõ.
Sắc mặt Tô Tu Ninh khẽ biến đổi, nếu   nhớ nhầm thì những năm  đây,  cũng từng phạm  sai lầm tương tự.
Thế mà lúc đó Chung Lê Vân   với Tô Tấn Niên thế nào?
Giờ đây,  do thằng hai gây     khác.
Tô Tấn Niên mím môi, ánh mắt thâm trầm  đứa con trai đang quỳ  bậc thềm. Đứa con  từ nhỏ   ông bỏ bê,  từng oán trách ông nửa lời.
Nghĩ kỹ , đây cũng là  đầu nó phạm ,  lẽ cũng đáng  tha thứ!
Ông chậm rãi  dậy, nghiêng đầu dặn dò con trai út: “Đi đỡ  con dậy, tiện thể xử lý sạch sẽ mấy chuyện bên ngoài.”
Chuyện  đến nước , thôi .
Chung Lê Vân liếc mắt  hiệu cho con trai út, Tô Tu Cẩm lập tức   ngoài đỡ   dậy.
Hai  em họ từ nhỏ tình cảm   ,  Tô Tu Minh chịu khổ,  cũng đau lòng khôn xiết.
“Mấy ngày  ở nhà, đừng   cả.”
Biết em trai làm  là vì , vả  bên ngoài đang hỗn loạn, Tô Tu Minh gật đầu, miễn cưỡng nở nụ : “Anh  .”
“Đừng trách ba, chỉ  thể trách bản      rõ  phận  phụ nữ đó.”
Đây là một điểm yếu chí mạng.
Tô Tu Minh quỳ  bậc thềm, nghĩ mãi vẫn  hiểu tại  một  tưởng chừng đơn thuần vô tư  là cái gọi là “ nhất”?
 sự thật  tàn khốc đến .
Hít một  thật sâu,  theo  chính sảnh.
Chung Lê Vân thấy   liền sai  hầu mang  sâm lên cho  uống để xua   lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-70.html.]
Lúc , thời tiết bên ngoài vẫn  lạnh, Tô Tu Minh  quỳ ngoài đó hơn một tiếng đồng hồ, khắp  toát   lạnh buốt.
Nhận lấy  sâm uống xong,  dày  lập tức ấm lên  nhiều.
Anh mỉm  với Chung Lê Vân: “Cảm ơn Vân dì.”
Chung Lê Vân  nụ  đó mà lòng đau xót, bà đỏ mắt   chỗ khác. Để  gây thêm áp lực cho các con, bà  dậy kéo chồng lên lầu.
“Chát chát chát!”
Tô Tu Ninh vỗ tay,  vắt chéo chân, đôi mắt tĩnh lặng ánh lên vẻ châm chọc: “Thằng hai,   chọn  nhớ lau mắt cho kỹ , đừng để  vớ  loại đàn bà   gì mà liên lụy đến tiền đồ của .”
Người  cả  từ nhỏ   hợp với họ, bao nhiêu năm qua, họ cũng  quen với điều đó.
Tô Tu Minh chậm rãi đặt chén  xuống: “Đa tạ đại ca nhắc nhở.”
Hừ!
Lần  nếu   Chung Lê Vân xen  phá đám,   sớm một tay lật đổ Tô Tu Minh !
Chuyện ba  em nhà họ Tô đấu đá nội bộ   ngày một ngày hai, họ đều  quen thuộc với điều đó.
Nhìn   xa, Tô Tu Cẩm  đến tủ rượu chọn một chai vang đỏ.
Cậu mở nắp chai, rót  hai ly, vị vang đỏ nồng nàn, êm mượt trôi xuống  dày.
Cậu dễ chịu nheo mắt, trầm trồ: “Vẫn là hương vị .”
Tô lão gia tử đặc biệt yêu thích vang đỏ, từ  đến nay ông  sưu tầm  ít loại rượu lớn nhỏ, nhưng   ít khi thưởng thức.
“Người phụ nữ đó  quen ở ?”
Cổ tay nhẹ nhàng lắc ly vang đỏ, chợt  thấy  hỏi, Tô Tu Minh  khổ: “Sân bay.”
“Không điều tra  thế ?”
“Thằng ba.” Anh khẽ thở dài một tiếng: “Anh khác em, bao nhiêu năm nay  mấy ai  Tô gia còn  một nhị thiếu gia , thế nên về mặt   cũng  quá cẩn trọng. Điều đáng tiếc là  đầu về nước tiếp xúc  để  vớ  một kẻ lừa đảo.”
Giọng  đầy châm biếm, từng câu từng chữ đều thấm đẫm sự bất lực.