đồng ý thất hứa, cô đúng là quá đáng!”
Đường Lăng Vi mắng đến ngớ , bàn tay Tô Tu Cẩm đặt bên cạnh cũng từ từ nắm chặt .
“Cô là ý gì, rõ ràng là cô đến muộn còn trách ?” Đường Lăng Vi cũng bực vì quát, liền lập tức đáp trả.
Tần Uyển Như hừ lạnh một tiếng: “, đến muộn là thật.
gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại, việc cô cố tình thì tính ?”
Đường Lăng Vi nhớ chuyện ngủ một giấc đến tận Thái Lan, khỏi che mặt.
Chuyện cô thật sự thể giải thích mà…
Tuy nhiên, ánh mắt cô chợt lóe lên, Tô Tu Cẩm.
“Em ngủ quên mất, giờ cô đến là luôn?”
“Đương nhiên là đến !” Tần Uyển Như bực bội , nhưng cũng còn bận tâm đến vấn đề đó nữa, dù thì việc cô đến muộn là chuyện .
Đồng thời, trong lòng cô mắng chửi những kẻ cướp xe một trận té tát, thầm hạ quyết tâm ngoài nhất định xem hoàng lịch.
“Được , lát nữa sẽ cho tài xế đến đón cô, cô cứ đợi ở đó .”
Nói xong, Đường Lăng Vi dứt khoát cúp điện thoại, đối mặt với Tô Tu Cẩm: “Nói .”
Tô Tu Cẩm trừng mắt: “Nói gì cơ?”
Đây là ý định giả ngốc đến cùng, nhưng Đường Lăng Vi rõ ràng ý định bỏ qua dễ dàng như .
Cô cũng gì, cứ thế chằm chằm .
Hai chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-226.html.]
Cứ thế một lúc lâu, cuối cùng Tô Tu Cẩm vẫn là chịu thua , giơ hai tay lên hiệu đầu hàng: “Được , nhận thua.
Anh thừa nhận là đợi Tần Uyển Như, ai bảo cô tự đến muộn làm gì?”
Đường Lăng Vi tiếp tục Tô Tu Cẩm, nhếch cằm hiệu tiếp.
Tô Tu Cẩm vội vàng : “Thật sự hết !”
Đường Lăng Vi tin, liền hỏi nghi vấn của : “Tần Uyển Như gọi cho em mấy cuộc điện thoại, em kiểm tra thì đúng là thật.
tại em thấy tiếng chuông điện thoại, mà cũng nhắc em?”
Tô Tu Cẩm lộ vẻ tin , trả lời câu hỏi của Đường Lăng Vi mà hỏi ngược : “Tiểu Lăng Vi, em là ý gì, lẽ nào em nghi ngờ là do giở trò ?”
Mặc dù cô thực sự ý đó, nhưng Tô Tu Cẩm thẳng thừng như khiến cô vẻ như đang đuối lý.
Tuy nhiên, sự việc đến nước , cô chỉ thể cứng cổ : “Anh đừng đánh trống lảng.”
“Em lên xe lâu tựa ngủ , thấy em ngủ ngon lành quá nên cũng buồn ngủ theo.
Mãi đến khi lên máy bay mới bế em lên.” Anh chút tủi : “Hơn nữa, thấy tiếng chuông điện thoại thì hoặc là em vô tình để chế độ im lặng, hoặc là ngủ say quá thấy.
Sao thể trách , Tiểu Lăng Vi?”
Đường Lăng Vi cúi đầu mở khóa điện thoại xem, quả nhiên là đang ở chế độ im lặng.
cô nhất thời nhớ điều chỉnh chế độ im lặng khi nào, lẽ là chạm nhầm thôi, Đường Lăng Vi nghĩ.
Dù thì Tô Tu Cẩm đến mức , nếu cô còn nghi ngờ thì thật sự chút .
Tô Tu Cẩm “ồ” một tiếng, vẻ mặt như chợt vỡ lẽ: “Tiểu Lăng Vi, em lẽ nghĩ vì Tần Uyển Như xen mà ôm lòng oán hận chứ!”
Nhìn thấy sự chột rõ ràng mặt Đường Lăng Vi, Tô Tu Cẩm mở lời: “Em nghĩ nhiều quá Tiểu Lăng Vi, vì em đồng ý nên chắc chắn ý kiến gì.