Cô đồng hồ, bây giờ cô chỉ lỡ chuyến bay của , còn chuyến bay mà họ đặt thì muộn hơn một chút.
Vì , bây giờ Đường Lăng Vi chắc chắn vẫn lên máy bay, hơn nữa điện thoại vẫn đổ chuông chứ gọi , hề giống như tắt máy.
Cô suy nghĩ chỉ thể đến một kết luận – Đường Lăng Vi cố tình điện thoại của .
Tần Uyển Như càng nghĩ càng thấy khả năng, càng nghĩ càng tức giận.
Cô dứt khoát buông xuôi, tại chỗ chờ chuyến xe buýt tiếp theo.
Tần Uyển Như chỉ cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo nhất trong đời cô , loại xui xẻo thể ghi nhớ cả đời!
Không qua bao lâu, chuyến xe buýt thứ hai mới chậm rãi đến.
Tần Uyển Như đặt vé cam chịu kéo vali lên xe.
Lạ , chiếc xe buýt nãy còn đông đúc nay bỗng trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Tần Uyển Như đương nhiên là vì những thành nhiệm vụ cản chân cô rời , cô còn tưởng những đó đang vội nên cũng nghĩ nhiều.
Tìm tới tìm lui, cô phát hiện chỉ còn ghế hạng phổ thông, thì làm đây?
Vốn lỡ chuyến bay , lẽ nào còn để Tô thiếu gia đợi ?
Cô đành cam chịu mua một vé hạng phổ thông, đó chuyển xe đến sân bay, qua an ninh và chờ lên máy bay một cách nhanh chóng, suôn sẻ.
Tuy nhiên, cô cũng thực sự chút suy sụp, mãi đến khi lên xe một lúc lâu vẫn hồn, cả thất thần.
Hại đến mức nữ tiếp viên đến kiểm tra việc tắt máy, gọi cô mấy tiếng mà thấy trả lời, cứ tưởng cô cố ý gây sự.
Bên , Đường Lăng Vi vì ngủ quá say nên Tô Tu Cẩm bế lên máy bay, và cũng bế xuống.
Tô Tu Cẩm sớm sắp xếp đấy, xuống máy bay xe riêng chờ đón.
Trên đường , xe xóc nảy một lúc, làm Đường Lăng Vi tỉnh giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-225.html.]
Cô dụi mắt , mở mắt xung quanh.
Ngủ quá lâu khiến đầu óc trống rỗng, mất một lúc lâu mới hỏi một cách nghi hoặc: “Chúng vẫn đến sân bay ?
Em cứ tưởng ngủ lâu chứ.”
Tô Tu Cẩm khẽ một tiếng: “Tiểu Lăng Vi, em ngoài cửa sổ?”
Đường Lăng Vi liền chống dậy, bên ngoài.
Thực , kiến trúc ở hầu hết các vùng của Thái Lan khác gì trong nước, đều là những tòa nhà cao tầng.
Chỉ một ít khu vực còn giữ kiến trúc cổ Thái Lan, mà kiến trúc cổ Thái Lan thì khó để nhận .
Chỉ cần ngoài, những ngôi chùa mái nhọn vàng óng ánh chính là nó.
Đường Lăng Vi ngẩn một lát, ngây ngô : “Chúng đến Thái Lan … Vậy còn Tần Uyển Như ?
Cô đến khách sạn ?”
Tô Tu Cẩm hề bất ngờ, ngay là khi tỉnh dậy cô chắc chắn sẽ hỏi chuyện của Tần Uyển Như.
May mà chuẩn sẵn.
Anh trưng vẻ mặt vô tội: “Anh , đợi cô lâu ở sân bay mà thấy , nên .”
Đường Lăng Vi nhạy bén nhận điều bất thường, cô ghé sát , hạ giọng: “Không chứ, mà cũng sẽ đợi cô ?”
Vẻ mặt vô tội của Tô Tu Cẩm xuất hiện một vết rạn nhỏ, ôi, quả nhiên vẫn giỏi dối.
Đường Lăng Vi kịp hỏi tiếp thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Cầm lên xem thì là của Tần Uyển Như, Tô Tu Cẩm ngăn nhưng tìm lý do, đành trơ mắt Đường Lăng Vi điện thoại.
Vừa bắt máy, đầu dây bên truyền đến giọng nghiến răng nghiến lợi: “Đường Lăng Vi, nếu cô đưa , c.h.ế.t ở nhà thì cứ việc, cô thể đồng ý.