Đường Lăng Vi nuốt lời từ chối trong, đồng ý.
Không còn cách nào khác, cô vẫn thể nào nhẫn tâm đến thế, đặc biệt là khi thấy chuyện tiểu tam và Đường Khải Sơn ép c.h.ế.t bà .
Quay về Đường gia để xử lý những chuyện rắc rối cô thực sự , nhưng đưa bà ngoài, chuyện nhỏ hiển nhiên vẫn thể, dĩ nhiên, nếu thể thuyết phục Tô Tu Cẩm.
Tần Uyển Như ở đầu dây bên vui vẻ cúp điện thoại, còn Đường Lăng Vi bên thì tâm trạng chùng xuống.
Dù thì chuyến du lịch là chuyện của hai họ, hơn nữa là do Tô Tu Cẩm chủ động đề xuất.
Cô tự tiện đồng ý, Tô Tu Cẩm tức giận , đồng ý nữa. Đường Lăng Vi khỏi thở dài một , cô còn nghĩ cách thuyết phục Tô Tu Cẩm.
“Bà cũng cùng ?”
Tô Tu Cẩm mở lời , ngược giúp Đường Lăng Vi tránh sự ngượng ngùng. Đường Lăng Vi lúc mới phát hiện , hóa lúc nãy vẫn luôn dựa cô để điện thoại.
Cô chút bối rối gật đầu, giọng nhỏ đến mức gần như thấy: “Đường Khải Sơn đưa tiểu tam về nhà , em sợ bà ở nhà sẽ xảy chuyện nên đồng ý.
Anh… trách em tự ý làm chủ ạ.” Đường Lăng Vi chút thấp thỏm, cô hề nghi ngờ tình yêu của Tô Tu Cẩm, chỉ là công bằng mà , nếu là cô đề xuất du lịch mà Tô Tu Cẩm tự ý thêm một , cô cũng sẽ hài lòng.
“Được thôi.” Anh : “Vì đó là quyết định của em nên sẽ .”
Trên mặt là vẻ thấu hiểu, nhưng trong lòng âm thầm thêm một câu: *Được cái quái gì!
Rõ ràng trẻ du lịch mà cứ thích chen chân , chẳng chút tinh mắt nào.* Hơn nữa, chuyện bà làm loạn đòi sống đòi c.h.ế.t cũng thấy , c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa xa một chút chứ.
Trong lòng mắng Đường Khải Sơn, tiểu tam và cả Tần Uyển Như, kẻ đầu sỏ gây chuyện, một lượt. Đồng thời trong lòng thầm ghi nợ Đường Khải Sơn một khoản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-pham-khuynh-thanh/chuong-222.html.]
Thấy Tô Tu Cẩm dễ chuyện như , Đường Lăng Vi chút nghi ngờ, ôm chầm lấy , tâm trạng nặng nề cũng vui vẻ lên ít. Đám mây u ám đè nặng trong lòng tan biến hết, giọng mang theo sự nhẹ nhõm: “Em là nhất mà!
Vậy bây giờ chúng bàn xem nhé, em sẽ với bà một tiếng.” Tô Tu Cẩm thấy cái thích chen ngang đó, thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đường Lăng Vi thấy tiếng động, chỉ là đang nghiến răng.
“Đi Thái Lan, bên đó sắp xếp xong .
chuyến bay đặt hết chỗ , chỉ còn khoang phổ thông, xem bà khoang phổ thông chọn chuyến khác nhé.” Đường Lăng Vi thấy hai chữ “Thái Lan”, chân mày cô giật giật, nhưng cô kìm nén sự nghi hoặc, lấy điện thoại soạn một tin nhắn.
*Đi Thái Lan, chuyến bay của chúng còn khoang hạng nhất.
Bà đặt khoang phổ thông đợi chuyến tiếp theo.*
Gửi tin nhắn xong, Đường Lăng Vi mới lên tiếng sự nghi ngờ của : “Thái Lan?
Thái Lan cũng sân trượt tuyết ?” Nói xong, Đường Lăng Vi ôm đầu chút ngượng, một quốc gia thể sân trượt tuyết chứ?
Chỉ là cô đương nhiên đến sân trượt tuyết tự nhiên, dù thì nhiệt độ ở đó quanh năm cao đến đáng sợ.
Tô Tu Cẩm khẽ một tiếng, trêu chọc : “Tiểu Lăng Vi, bên đó dĩ nhiên sân trượt tuyết , hơn nữa còn là tự nhiên.
Dù gì cũng là một quốc gia mà.” Đường Lăng Vi đỏ mặt, bên điện thoại đột nhiên sáng lên giúp cô thoát khỏi sự ngượng ngùng.
Nhìn chiếc điện thoại đột nhiên sáng lên, Tô Tu Cẩm nhướng mày, cần đoán cũng là ai.
Còn khởi hành mà bắt đầu gây chuyện, Đường Lăng Vi với khuôn mặt đỏ bừng hổ là đáng yêu nhất, kết quả bà làm cho phân tâm.
Không ngáng chân bà một chút thì thật với việc bỏ lỡ vẻ đáng yêu của Tiểu Lăng Vi.