📅 Nhật ký quân ngũ – Ngày 22/05/2021
“Ngày kiểm tra cuối kỳ – Đạn thật và ý chí thật”
Hôm nay là ngày chúng chờ đợi suốt ba tháng: ngày kiểm tra công tác huấn luyện cuối khóa tân binh.
Ba môn thi chính: b.ắ.n s.ú.n.g đạn thật, đánh thuốc nổ và ném l.ự.u đ.ạ.n thật. Chỉ cần đến chữ "thật" thôi là tim cũng đập mạnh hơn bình thường. Tất cả đều là đạn thật – thuốc nổ thật – l.ự.u đ.ạ.n thật, nghĩa là chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ gây nguy hiểm, thậm chí trả giá bằng mạng sống.
03:45 sáng, tiểu đội thức dậy, quân phục chỉnh tề, trang đầy đủ, khẩu phần sáng nhét vội.
Cả đại đội hành quân thao trường như một dòng trật tự và căng thẳng. Dẫn đầu là trung tá – trung đoàn trưởng, nét mặt nghiêm nghị. Theo là hàng loạt chỉ huy các cấp, đều tăm tắp, ánh mắt sắc như dao.
Đêm , chính trị viên từng phòng xuống tận nơi động viên:
– Các đồng chí! Bài kiểm tra chỉ đánh giá năng lực các đồng chí, mà còn là danh dự của đơn vị! Là bộ mặt của cán bộ huấn luyện!
Nghe mà ai cũng im lặng. Không ai dám đùa. Không ai dám than.
Một bạn nhỏ:
– Thiệt … tụi đang ôn thi mà đứa nào trượt là “ hẹo ” thiệt đấy.
Chúng chờ đợi theo từng lượt gọi tên. Khi đến lượt bước đến khu vực bắn, tim đập dồn dập. Trước mặt là mục tiêu, lưng là chỉ huy, bên cạnh là đồng đội thi xong.
– Bình tĩnh nha Khang! Cứ ngắm kỹ, bóp cò đều là trúng. Đừng gồng quá!
laria
Tôi gật đầu, hít một dài.
Nằm rạp xuống, áp má báng súng, đưa mắt qua thước ngắm.
Khi bóp cò… ĐOÀNG!
Tiếng s.ú.n.g vang rền, âm thanh chát chúa vọng cả rừng. Vai đẩy ngược vì độ giật, cổ tay tê rần. rời mắt khỏi mục tiêu.
Một loạt đạn kết thúc, tay còn run nhẹ, nhưng… thành phần thi đầu tiên.
Không cao điểm, nhưng rớt, và quan trọng là an – thấy bản làm .
Thời gian trôi dần về trưa, mặt trời bắt đầu bóng khi đến phần thi tiếp theo.
Tôi cầm bó thuốc nổ, kèm dây cháy chậm, kíp nổ – từng thao tác buộc, nối dây, gắn ngòi chính xác. Cán bộ bên quan sát kỹ từng cử động.
– Đừng run tay nha đồng chí. Cái sửa bằng gôm .
Tôi nén . Không khí căng như dây đàn.
Sau khi thành lắp ráp, ôm thuốc nổ chạy gần 100m đến vị trí mục tiêu, đặt và rút lui đúng kỹ thuật.
– Thuốc nổ đặt, rút lui!
Tôi lùi đếm trong đầu, rạp xuống…
ẦMMM!
Tiếng nổ chát chúa vang lên, mặt đất như rung lên một thoáng. Cả khu thao trường như lặng vỡ òa:
– An ! Hoàn thành !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-ky-quan-ngu/chuong-3.html.]
Tôi thở dốc, tay chân rã rời nhưng… trong lòng nhẹ như bấc.
Đến chiều tối, bầu trời chuyển màu xám, nắng tắt hẳn. Tôi gọi phần thi cuối cùng – ném l.ự.u đ.ạ.n thật.
Tôi đồng đội thì thầm lúc xếp hàng:
– Môn khóa từng sự cố, bảo ném hụt, văng ngược…
Tôi nắm chặt quả lựu đạn, lòng lạnh vài phần. Trấn an bản :
“Mày làm mà… chỉ cần đúng lực, đúng kỹ thuật...”
Cán bộ gật đầu:
– Chuẩn ... NÉM!!
Tôi vung tay theo đúng hướng dẫn, quả l.ự.u đ.ạ.n bay khỏi tay, rơi đúng khu mục tiêu.
ẦMMM! – Lần nữa, tiếng nổ chấn động.
Cán bộ hô:
– An ! Đạt yêu cầu!
Tôi thở phào, như thể sống thêm một nữa.
Từ 4 giờ sáng đến gần 6 giờ chiều, chúng trải qua đủ cung bậc cảm xúc. Về đến doanh trại, ai cũng mệt rũ , chẳng còn ai đủ sức để chuyện, nhưng môi vẫn thấp thoáng nụ nhẹ.
Cơm tối hôm đó… vẫn là canh cải, thịt rim, và rau muống xào nhưng bao giờ thấy ngon đến thế.
Có đứa đùa:
– Ăn món 80 ngày liên tiếp chắc tao xanh lè như rau muống quá '
Tôi nhai mỉm . Biết là , nhưng cố nuốt.
Vì chúng : còn khỏe mạnh để về nhà, để gặp gia đình, và để thành chặng đường cuối cùng.
Nhật ký quân ngũ – Ngày 01/06/2021
“Chia tay tân binh – Hành trình mới bắt đầu”
Vậy là ngày cũng đến — ngày chúng thành khóa huấn luyện tân binh.
Buổi lễ diễn trong khí trang trọng nhưng kém phần xúc động. Ai cũng nghẹn ngào, lén lau nước mắt, thì cố cho vơi nỗi buồn. Chỉ ba tháng thôi, nhưng chúng trở nên thiết như em ruột. Ba tháng ăn cùng , ngủ cùng , phạt, la, đùa, xếp hàng tắm giặt, chia từng viên kẹo, từng gói mì gửi lên từ gia đình.
Hôm nay, lễ, mỗi sẽ điều chuyển về các đơn vị khác , rải khắp các huyện trong tỉnh, chính thức bắt đầu nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc.
Tôi điều về một đại đội đóng quân ở khu dân cư trồng trọt. Người dân ở đây sống chủ yếu bằng việc trồng rau và các loại hạt, một vùng đất yên bình và cần mẫn. cũng lạnh khủng khiếp – vì đơn vị cao, mỗi khi gió về là cảm giác như lưỡi d.a.o cắt qua da.
Không còn tiểu đội 9, còn đồng chí Hùng, Khải, Quân,...
Không còn thao trường bụi mù trời và tiếng hô vang dội mỗi sáng tinh mơ.
Tôi làm quen từ đầu: đồng chí mới, chỉ huy mới, nề nếp mới. tin… dù ở , tinh thần lính vẫn giữ vững.