📓 Nhật ký quân ngũ – Ngày 01/03/2021
“Tuần đầu tiên – Cầm s.ú.n.g đầu”
Cũng một tuần kể từ ngày bước chân quân ngũ.
Mọi thứ giờ đây bắt đầu trở nên quen thuộc hơn: giường tầng hẹp, tiếng còi sáng sớm, tiếng hô tập thể dục, và cả mùi cơm nhà bếp lúc 5 giờ chiều. Những điều từng thấy lạ lẫm, giờ thấy… quen một cách kỳ lạ.
Chúng bắt đầu huấn luyện chính thức: thể dục, đội hình đội ngũ, và cả những động tác võ tay . Ai nấy mệt bở tai, nhưng thỉnh thoảng cũng mấy pha làm cả trung đội nghiêng ngả.
– Đồng chí Long! Tôi kêu đá bằng chân , đồng chí đá cả hai chân té luôn là !?
– Báo cáo… em quên mặt nào là , mặt nào là trái ạ.
Mọi phá lên . Trung đội trưởng mặt nghiêm lắm, mà miệng cũng giật giật, chắc nhịn dữ lắm.
Hôm nay, chúng học cách cầm s.ú.n.g và b.ắ.n s.ú.n.g đầu. Ai cũng háo hức, nhưng cũng chút hồi hộp. Nhìn khẩu s.ú.n.g AK bàn, nhiều đồng chí còn mà dám đụng.
– Nhớ nha mấy ông, khẩu là “vợ hai” của các ông đó!
– Em vợ một mà !
– Vậy thì càng thương nó hơn!
Trên đường thao trường, chúng ngang qua những hàng cây cao vút, khu rừng kéo dài bạc ngàn. Không khí buổi sáng mát rượi. Vài tia nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống từng bước chân.
Thỉnh thoảng, chúng bắt gặp những đồng chí lính già – khóa đang gùi đồ hoặc đang tập riêng. Theo quy định, gặp cấp đồng chí lâu năm chào, nên cứ vài trăm mét vang lên:
– Báo cáo đồng chí!
– Chào đồng chí!
– Báo cáo đồng chí… em thấy đồng chí nấp trong bụi nên chào muộn!
Tiểu đội trưởng lườm nhẹ:
– Đi đường mà giống cái loa pin mấy ông. Thôi cũng , lễ phép là .
Cầm s.ú.n.g đầu, thấy run. Không vì sợ, mà là vì… cảm giác nặng nề và thiêng liêng. Trong tay , chỉ là kim loại, mà là thứ gắn liền với bao thế hệ lính.
Tôi khẽ nắm lấy tay cầm, đưa s.ú.n.g lên vai, tiếng huấn luyện viên:
– Mắt ngắm, vai giữ chắc, bóp cò… chứ giật như chơi game !
Cả đám bật . , khi tiếng s.ú.n.g đầu tiên vang lên giữa núi rừng – cảm thấy một điều gì đó chạm tim . Không còn là cảm giác tò mò nữa, mà là ý thức rõ ràng rằng: đang là lính thật .
📓 Nhật ký quân ngũ – Ngày 04/03/2021
“Gác đêm – Một tiếng mà như cả đêm”
Giữa đêm khuya, khi cả tiểu đội đang chìm trong giấc ngủ – kể cả – thì bỗng tiếng bước chân lặng lẽ tiến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-ky-quan-ngu/chuong-2.html.]
Tôi vẫn còn lim dim, thì bỗng cảm giác như ai đó thò tay … giật nhẹ nhẹ.
– Khang… dậy mày, tới ca gác .
Tôi bật dậy như lò xo, mắt mở trừng trừng. Trong đầu nghĩ ngay đến tình huống: "Chết ! Có báo động! Căn cứ tấn công !?"
Quay sang thì thấy… đồng chí Hùng, mặt mũi ngái ngủ mà miệng thì vẫn ráng :
– Gọi mày mấy dậy, tao tưởng khiêng luôn gác giùm đó.
Tôi thở phào, mà tim vẫn còn đập thình thịch. Lật đật mặc quân phục, lôi cái áo khoác gió, đeo s.ú.n.g bước ngoài – nơi chỉ tiếng gió và ánh sáng mờ mờ từ đèn pin treo cây.
Tôi nhận chốt gác cùng đồng chí Khải – một thằng bạn cùng tiểu đội, miệng và máu… hù dọa khác.
Bàn giao vũ khí xong, hai đứa xuống ghế đá cạnh chốt, giữa một khoảnh rừng cây cao vút, gió lùa lạnh buốt gáy.
Mười phút đầu trôi qua trong im lặng.
Đột nhiên Khải thì thầm:
– Ê Khang, mày vụ… rừng từng lính hy sinh ?
Tôi sang, cảnh giác:
– Mày đừng xàm nha.
laria
– Thiệt mà… đêm nào cũng tiếng bước chân lưng…
– Thôi mày… đừng chọc.
Tôi thôi chứ cũng ráng rướn cổ lưng, mắt đảo liên tục.
Khải thấy lo, khúc khích:
– Yên tâm, ma mà gặp tụi đang gác chắc nó cũng xe, lạnh quá trời mà khẩu phần .
Tôi tức , mà cũng bớt sợ phần nào.
Ngồi canh một tiếng thôi, nhưng giữa đêm khuya vắng vẻ, một tiếng đó dài như cả đêm. Mỗi phút trôi qua chậm rì. Mỗi tiếng lá rơi cũng làm cả hai đứa nảy .
Kết thúc ca gác, bàn giao vũ khí, lê bước về giường như xương. Mắt mở nổi nữa, nhưng lòng thấy yên – vì ít nhất, trải qua gác đêm đầu tiên, bên một đồng chí khiếu hù dọa hơn là nghiêm túc.
Và nhận :
Trong quân ngũ, chỉ mồ hôi và kỷ luật.
Mà còn những khoảnh khắc giữa đêm khuya… khiến một khi nhớ .