Diệp Vi nhíu mày hỏi: "Vương què là ai?"
"Một đàn ông trung niên què chân nhưng may mắn phát tài," Dương Khiết khẩy, "cũng là đàn ông đến dạm hỏi gần đây, sẵn lòng đưa nhiều tiền sính lễ nhất."
"Vương què khi nào đến dạm hỏi ?" Mẹ Dương giả vờ ngây ngô : "Khiết Khiết, con hiểu lầm gì ?"
Những hàng xóm ban đầu định chỉ trích nhà họ Dương đều ngừng lời, về phía Dương Khiết.
Dương Khiết gật đầu : "Vương què đúng là từng đến nhà, là các tự tìm hiểu tin tức tìm đến, vì sợ con , bỏ trốn như chị Ngô Thu, nên giấu con mà tự định đoạt chuyện hôn sự!"
Những hàng xóm vây xem ồn ào cả lên.
Chuyện nhà họ Dương ý định gả Dương Khiết để đổi lấy tiền sính lễ, trong đại viện cũng là bí mật.
Mặc dù ngày nay trẻ kết hôn ngày càng muộn, nhưng những cô gái mười tám, mười chín tuổi lấy chồng thì ít. Dương Thiến lương cao, xinh xắn, mấy năm gần đây ít làm mai cho cô.
vì lương cô cao, mỗi tháng nộp về nhà một khoản nhỏ, vợ chồng nhà họ Dương tiếc tiền , nên vẫn đồng ý.
Thậm chí khi Dương Thiến nghỉ việc, vợ chồng nhà họ Dương cũng chỉ giục cô tìm việc làm, chứ giới thiệu đối tượng ngay lập tức.
Là do Dương Thiến đột nhiên tính tình đổi lớn, đây khổ cực thế nào cũng chịu , giờ tìm việc làm thì tiệm cắt tóc chê thời gian làm việc quá dài, tiệm cắt tóc chê lương quá thấp, mấy tháng gần đây ít ngoài, nhưng đến giờ vẫn việc làm.
Đồng thời, tiền sinh hoạt phí cô nộp mỗi tháng cũng ngày càng chậm, rõ ràng là tiền tiết kiệm sắp hết.
Vợ chồng nhà họ Dương cảm thấy nếu cứ tiếp tục như , đừng mong cô nộp tiền về nhà, chừng gia đình còn tốn tiền nuôi cô, nên mới nghĩ nhân lúc cô còn trẻ, đẩy cô lấy chồng.
Trong mắt vợ chồng nhà họ Dương chỉ tiền, đối tượng họ tìm cho Dương Thiến tự nhiên chỉ quan tâm đến sính lễ, những đến xem mặt đều dáng dấp xí, xộc xệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-297.html.]
Tuy nhiên, nếu những đặc biệt kém thì cũng , ít nhất thì họ đều lành lặn tứ chi, đầu óc cũng vấn đề, nên dù cư dân trong đại viện buôn chuyện vài câu, nhưng ai cảm thấy cách làm của họ vấn đề lớn.
Cho đến khi Dương Thiến , mới , hóa việc vợ chồng nhà họ Dương giới thiệu cho Dương Thiến những đối tượng ngoài vẻ ngoài nhếch nhác còn thể chấp nhận , vì lương tâm họ trỗi dậy, mà là sợ Dương Thiến bỏ chạy, những cực kỳ nhếch nhác đều gặp ở bên ngoài đại viện.
Dương Thiến lạnh : “Các tưởng giấu đến ngày đón dâu là chuyện sẽ suôn sẻ , nhưng ngờ những chuyện làm thì sẽ để dấu vết, vẫn hết. Hôm nay thẳng ở đây, Vương Què sẽ gả, nếu các dám ép , sẽ cùng các cùng chết!”
Mẹ Dương còn vẻ mặt chột , xong lời liền giận dữ : “Mày điên ! Mày là do tao đẻ , tao nuôi mày lớn ngần , tao bảo mày gả cho ai thì mày gả cho đó! Bằng thì mày đừng nhận tao là nữa!”
“Tôi còn mong chứ!”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Dương Thiến hề đe dọa, thuận thế : “Từ nay về , Dương Thiến và các ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Dương Thiến!” Cha Dương và hai trai của Dương Thiến gầm lên, đồng thời ép sát về phía cô.
Diệp Vi bước tới chắn Dương Thiến, nhưng cô lùi một bước, một nhát d.a.o bổ lưng ghế bên cạnh bàn ăn.
Tiếng “loảng xoảng” vang lên, thanh ngang cùng của lưng ghế chặt đứt.
Dương Thiến giơ d.a.o làm bếp lên : “Tôi đùa với các ! Các yên , cũng sẽ để các sống yên !”
Diệp Vi gần, thể cảm nhận vai Dương Thiến đang căng cứng. Cô đưa tay phía , nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Dương Thiến, lên tiếng : “Tiền Thiến Thiến nộp về nhà những năm qua, xa, mua một căn phòng trong nhà các thì thừa sức, gia đình bình thường dù gả con gái cũng chắc nhận tiền . Khoản tiền , hẳn là đủ để bù đắp những chi phí của cô mấy năm nay.”
Những xem ngoài cửa vội vàng phụ họa: “Cô gái Dương Thiến quả thật ích, thật vợ chồng lão Dương còn đủ cái gì, nhất định ép con đến mức ?”
“Tục ngữ câu ' đất còn ba phần tính nết', huống hồ Thiến Thiến cá tính mà mặc các làm gì thì làm, cô thật sự dám liều mạng với các . Nếu các còn một chút lương tâm, xin các hãy buông tha cho cô , lẽ nhiều năm , các còn thể qua như những bình thường, chứ đến mức bây giờ sống c.h.ế.t với .”
“Tôi chỉ là nó gả…”
Mẹ Dương hết câu Cha Dương tát một cái mặt, lớn tiếng cắt ngang: “Đủ ! Bà còn ép con đến mức nào nữa?”