Anh ngước lên : "Hơi nghiêm trọng, đưa em đến bệnh viện."
Tại bệnh viện.
Lúc kiểm tra thì gặp quen.
Bác sĩ chữa trị cho là em họ , Tiếu Vũ.
Cũng là em họ của Lê Dương.
Cô là thím của Lê Dương.
Ánh mắt Tiếu Vũ liên tục đảo qua giữa và Lê Dương.
Đầy ẩn ý.
Vết thương của nghiêm trọng hơn nghĩ, xương nứt.
Lê Dương trực tiếp làm thủ tục nhập viện cho .
Là phòng bệnh đơn.
Khi Lê Dương ngoài gọi điện, Tiếu Vũ kéo một chiếc ghế đến xuống.
Hỏi: "Chị Lục Ôn, chị và Dương chuyện gì ?"
"Không gì."
"Chị thương, đưa đến, chỉ thôi."
Tiếu Vũ đ.á.n.h giá : "Chị Lục Ôn, chị bạn trai ?"
Tôi ngẩn vì câu hỏi đột ngột của , đó lắc đầu.
"Thế chị thấy Dương thế nào?"
"Hai quen nhiều năm như , quan hệ , hiểu rõ gốc rễ của thì còn gì hợp hơn nữa chứ."
Tôi cụp mắt xuống, nhàn nhạt : "Tôi và chỉ là bạn bè."
Câu trả lời khiến Tiếu Vũ thất vọng.
Cậu thôi, cuối cùng nghĩ đến điều gì.
Trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Không thêm gì nữa, chỉ dặn nghỉ ngơi cho .
Lúc rời , gọi : "Đừng với cô."
Tiếu Vũ hiệu OK với .
Phòng bệnh yên tĩnh, quá mệt mỏi nên ngủ .
Trong giấc mơ, một con rắn đen khổng lồ quấn quanh .
Cảm giác lạnh lẽo và trơn tuột khiến nổi da gà.
Tôi giãy giụa vô ích, nó kéo hang rắn đen kịt.
Vô rắn nhỏ bò về phía .
😁
Sự kinh hoàng khiến mở bừng mắt khỏi giấc ngủ.
Tôi thở dốc, ngơ ngác trần nhà.
"Gặp ác mộng ."
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp.
Tôi giật , lập tức bật dậy.
Ngoài trời tối, trong phòng chỉ còn chiếc đèn bàn màu vàng cam.
Tôi mới rõ chủ nhân của giọng .
Lê Dương đang cạnh giường bệnh.
Thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt đen thẳm thăm thẳm, u ám.
Thần sắc của Lê Dương khiến nội tâm rùng .
"Lê Dương?"
Anh cứ , gọi cũng đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-dinh-phai-la-em/chuong-5.html.]
Đôi mắt đen kịt, thăm thẳm chằm chằm .
Tôi gọi một tiếng: "Lê Dương, thế?"
Anh chậm rãi mở lời: "Tôi và em chỉ là bạn bè?"
Trong ánh đèn vàng vọt, ngọn lửa cảm xúc đè nén, kìm nén của Lê Dương nhảy múa trong mắt.
"Khi em câu đó với Tiếu Vũ, em đang nghĩ gì ?"
"Tôi thực sự phát điên, chiếm hữu em."
"Lục Ôn, khiến em cảm thấy ghê tởm ? Sao em dứt khoát cho tiến thêm một bước nào?"
Vẻ mặt vốn luôn điềm tĩnh, tự chủ của Lê Dương rạn nứt.
Lộ chút điên cuồng đè nén suốt nhiều năm.
Tôi vén chăn , bên mép giường.
Đối diện với Lê Dương: "Tôi hề thấy ghê tởm ."
Tôi khẽ : "Tôi vẫn luôn xem là bạn, chấp nhận Thú nhân mà."
Cảm xúc Lê Dương kìm nén bấy lâu bùng nổ khoảnh khắc .
Anh còn kiềm chế nữa, trong mắt ẩn chứa một dòng chảy ngầm dữ dội.
"Mười mấy năm , đều đang giả vờ."
"Tôi em ghét Thú nhân, nếu suốt những năm qua luôn chủ động, luôn tìm cách để giao thiệp với em."
"Nếu cứu mạng em, căn bản thể đến gần em."
"Tôi vốn 'nước chảy đá mòn', từng chút từng chút một luộc ếch trong nước ấm, kiểu gì em cũng sẽ hiểu và chấp nhận ."
"Việc hạ Thu///ốc hôm đó là thật, việc thể giải độc cũng là sự thật, nhưng giải."
"Đó là một cơ hội tuyệt vời đối với , đập nát cái khung 'bạn bè' đó, em tự tay làm."
"Chỉ như , chúng mới chỉ là bạn bè."
Cảm xúc Lê Dương ẩn nhẫn nhiều năm, như thủy triều cuồn cuộn đổ ập về phía .
Khiến nghẹt thở.
Tôi bao giờ rằng, chấp niệm sâu sắc đến thế với .
"Tôi chơi trò bạn bè với em nữa, giả vờ nữa."
Tay Lê Dương vuốt ve khuôn mặt , ánh mắt tuyệt vọng nhưng rực cháy như ngọn lửa.
"Tôi thích em, yêu em, cưới em, ngủ với em."
"Em cho , đây là loại bạn bè gì chứ."
Đôi mắt chất chứa sự cố chấp và si cuồng, dữ dội như thiêu lao lửa.
Bàn tay bóp lấy cằm , cúi mạnh mẽ áp môi lên môi .
Trong sự choáng váng của , phóng túng chiếm đoạt.
Phát hiện giãy giụa đẩy , né tránh về phía .
Anh cứng rắn giữ chặt gáy , cho phép lùi .
Nụ hôn của quá bỏng cháy, mang theo một sự điên cuồng.
Cứ như thể nuốt chửng trong cơ thể.
Hoàn kinh nghiệm, bắt đầu thiếu oxy, cảm giác nghẹt thở khiến chóng mặt.
Tôi cố gắng giãy giụa đ//ánh Lê Dương.
Sự phản kháng dữ dội cuối cùng khiến dừng .
Tôi hít lấy khí.
Suy nghĩ còn kịp hồi phục, đôi môi rút của áp xuống.
Cứ thế lặp lặp .
Cuối cùng, tát một cái thật mạnh.
Anh nghiêng mặt , má phồng lên.