Thân thủ đáng sợ của … cái quy trình “kiểm soát mục tiêu” của …
Thái độ nghiêm túc tột độ của …
Chết tiệt! Hình như thật sự loại trai bao!!!
Có lẽ 10 vạn tệ của là một đêm xuân! Mà là một dịch vụ… trọn gói?!
“Tôi… …”
Tôi ánh mắt cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ nguy hiểm của , răng bắt đầu kiểm soát mà va , giọng run rẩy đến mức thành tiếng:
“… Bây giờ hủy kèo… còn, còn kịp ?”
Giọng run lẩy bẩy như bật chế độ rung, nước mắt suýt nữa trào .
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại cổ tay vô cùng chân thực, rõ ràng nhắc nhở …
Người đàn ông mặt , tuyệt đối hạng tầm thường.
Hắn thấy hai chữ “hủy kèo” thì lông mày khẽ nhướn lên, trong đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia sáng cực kỳ nhạt, gần như là trêu chọc.
Hắn những buông , mà còn cúi gần hơn, gần như là mũi chạm mũi.
“Hủy kèo?” Hắn lặp , giọng trầm khàn như móc câu nhỏ, cào xước màng nhĩ .
“Cô chủ , quy tắc của giới là . Tiền đặt cọc nhận, chỉ thị rõ, hậu quả của việc đơn phương hủy hợp đồng… lẽ cô gánh nổi .”
“Tôi… hề hủy hợp đồng!”
Tôi hoảng đến mức , não bộ điên cuồng vận chuyển, cố gắng tìm một lý lẽ giữ mạng chó lộ vẻ sợ hãi.
“Ý là… mục tiêu. ! Thông tin mục tiêu còn nghĩ xong. Tôi cần thời gian… để suy nghĩ thêm, đúng, suy nghĩ!”
Hắn lặng lẽ , đôi mắt sắc bén đến mức như thể xuyên thấu lời dối và che đậy của .
Rõ ràng tin một lời nào nhưng dường như thấy bộ dạng sợ hãi dựng tóc gáy cố gắng chống chế của thú vị.
“Suy nghĩ?”
Hắn chậm rãi lặp , ánh mắt lướt qua lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội vì căng thẳng của , rơi về gương mặt tái nhợt vì sợ hãi của .
“Vậy là cô bỏ 10 vạn, nửa đêm ‘nhặt’ trong con hẻm, đưa về nhà chỉ đẻ chuẩn những thứ …”
Hắn dừng một chút, ánh mắt liếc thùng đồ chơi t.ì.n.h d.ụ.c đủ loại đất một cách đầy ẩn ý, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc khó nhận : “…’Công cụ chuyên nghiệp’ chỉ là để… tìm một nơi ‘suy nghĩ’ mục tiêu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nhat-ban-trai-trong-thung-rac/chuong-6.html.]
Mặt đỏ bừng ngay lập tức, cảm giác hổ và sợ hãi đan xen, suýt nữa khiến ngất : “Tôi… đó là… nghệ thuật biểu diễn khi say rượu!”
“Hừ.” Hắn khẽ một tiếng.
Hắn thẳng dậy, nới lỏng cách một chút, cho một chút gian thở.
hề ý định tháo còng tay: “Được thôi, ‘cô nghệ sĩ’.”
Anh thuận nước đẩy thuyền, chấp nhận cái lý do hoang đường , giọng điệu thậm chí còn … dung túng…
“Vậy thì chờ cô suy nghĩ xong . mà…”
Hắn đổi giọng, ánh mắt một nữa trở nên chuyên chú và đầy áp lực: “Trước khi xác nhận chi tiết nhiệm vụ và thực hiện, để đảm bảo an cho và tính bí mật của nhiệm vụ, cần tạm thời… ‘bảo vệ’ cô thật kỹ.”
“Bảo vệ?” Tôi ngây , một dự cảm chẳng lành.
“Ừm.” Hắn gật đầu, biểu cảm nghiêm túc như đang thực hiện báo cáo nhiệm vụ.
“Để tránh cô tạm thời đổi ý định, hoặc… vô tình tiết lộ thông tin cho liên quan, khi rời , e rằng cần tạm thời hạn chế tự do của cô.”
Nói xong, cho cơ hội phản bác mà kéo sợi xích giữa chiếc còng tay, chỉ cần dùng sức một chút, kéo từ đất dậy.
“Này! Anh làm gì? Anh đưa ?”
Tôi hoảng loạn, kéo khỏi phòng khách, trả lời mà đưa thẳng … phòng ngủ với mục đích rõ ràng.
Tim đánh thịch một cái, vô ý nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu.
Những vụ án phân thây mà từng xem đây, từng vụ từng vụ một đều hiện lên trong đầu .
Lẽ nào định… x mới diệt khẩu ? Làm thật ?
Làm… làm đây?
hành động tiếp theo của một nữa ngoài dự đoán của .
Hắn ấn xuống mép giường, cầm lấy sợi dây thừng dài mà đó thấy sờ thích, trông siêu chắc chắn.
“Khoan ! Anh cầm dây làm gì? Chẳng chúng là chỉ suy nghĩ thôi ?” Tôi sợ hãi rụt về nhưng dễ dàng ấn giữ.
“Đừng động đậy.”
Hắn khẽ lệnh, giọng điệu thể nghi ngờ: “Đây là biện pháp an cần thiết.”