Nhắc đến chuyện , Chân Châu phát cáu trong lòng, nàng tức tối trừng Thôi Khác sang Thẩm Diệu Dung nhếch môi hỏi vặn : “Ta và biểu ca ngươi chuyện, còn tỏ thái độ gì hết, con ch.ó săn nhà ngươi chen mõm gì!”
Lần mắng đó của Thẩm Diệu Dung là bốn năm ở An quốc công phủ, nàng và Chân Châu xảy xô xát, Chân Châu chỉ đ.á.n.h mà còn mắng nàng là “tiểu nương cái rắm” , “tiểu tôn con khỉ”, khi Thôi Khác đến còn c.h.ử.i Thôi Khác là “ mắt tròng”
Ngu ngốc c.h.ế.t, đến cả câu “ mắt tròng” cũng dùng, còn học đòi bắt chước, làm trò cho thiên hạ.
Nghe bốn năm nay Trấn Nam tướng quân dạy dỗ nàng nghiêm khắc, nhưng Thẩm Diệu Dung thấy Chân Châu chẳng tiến bộ hơn xưa chút nào. Mắng nàng là ch.ó săn, Thôi Khác cũng là ch.ó !
Thẩm Diệu Dung cấu xé Chân Châu mặt Thôi Khác nữa, chỉ đợi Thôi Khác ý xỉa xói ngầm của Chân Châu là đang mắng , lúc đó thể trở mặt phát tiết cùng lúc.
Ai ngờ đợi một lúc cũng chỉ đợi sự im lặng của Thôi Khác mà còn thấy với : “Diệu Dung, và Chân nương t.ử chút việc cần giải quyết, lên xe về .”
“Biểu ca...” Thẩm Diệu Dung kéo dài giọng vẻ ý.
Thôi Khác điềm tĩnh nàng , ý là từ chối.
Thẩm Diệu Dung hậm hực dám nhiều: “Được , , biểu ca làm xong thì mau về phủ nhé.” Năm nay định sẽ hẹn nhiều , đầu tiên hẹn Thôi Khác Chân Châu phá hỏng, xúi quẩy thật đấy.
Thẩm Diệu Dung bực bội trừng Chân Châu một cái, khi xoay , bước chân giẫm lên đất mạnh hơn một chút, nghiền hoa thành bùn.
Chân Châu Thẩm Diệu Dung tức xì khói mà vui vẻ khôn nguôi, giữa cổ họng õng ẹo châm thêm lửa: “Thôi đại nhân, đối xử với Châu Châu thật đó.”
Thẩm Diệu Dung từ đằng xa : “...”
…
“Được , đừng làm quá nữa.” Giọng Chân Châu như tẩm đường, ngọt ngạo trêu khiến Thôi Khác mà trong lòng mềm nhũn, cố gắng nghiêm mặt nhắc nhở nàng.
“Chao ôi, đau lòng hả?” Chân Châu nghịch ngợm lè lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-xuan-kieu/chuong-4-3.html.]
“Tiểu nương t.ử nên làm động tác với lang quân, như chướng tai gai mắt.”
“Là động tác của chướng tai gai mắt do lòng của Thôi thế t.ử ngươi xa?” Chân Châu mỉm hỏi ngược , trong đôi mắt tròn trịa của nàng tràn đầy sự chắc chắn: “Đừng tưởng thấy, đầu tiên ngươi gặp thì chằm chằm miệng , ngươi còn váy của ...”
Nhìn thấy mặt Thôi Khác đỏ lên, Chân Châu vô cùng vui vẻ, nàng vân vê vạt áo n.g.ự.c ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Thôi Khác, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, ngươi đang nhớ thương đúng ?”
Trái tim Thôi Khác đập lỡ một nhịp, cúi đầu cái miệng nhỏ xinh màu đỏ của Chân Châu mà bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nên lời.
Hắn lùi một bước, trái lương tâm lắc đầu: “Không .”
“ là lòng độc ác mà.” Chân Châu giả vờ hổ, nàng tới gần nhỏ giọng : “ Chân Châu còn nhớ thương ngươi đó.”
Hai thứ mềm mại áp sát n.g.ự.c khiến thể Thôi Khác cứng ngắc, lưng cũng duỗi thẳng hơn, rõ nên lùi nhưng bước chân thể nào nhấc nổi, đáy lòng còn thầm hy vọng nàng thể dán chặt hơn một chút.
Mặt Thôi Khác càng đỏ hơn, đến vành tai và cổ cũng phủ lên một màu hồng nhạt.
Thiếu niên mới đầu nếm thử chuyện tình thì thể thèm , nàng còn non nớt đáng yêu như .
Chỉ mới một tháng mà mơ thấy mấy , mái tóc đen của nữ t.ử trong mộng rối bời, nàng liên tục nức nở, vén tóc thì là mặt của nàng.
Khi tỉnh quần áo ướt đẫm, lưu luyến cảm giác thỏa mãn trong mộng nhưng khi tỉnh dậy thì trống rỗng đến phiền chán.
Thôi Khác dám với Chân Châu, ngoài miệng vẫn khách khí : “Nương t.ử đùa.”
Chân Châu Thôi Khác ngại ngùng thì nổi lên tâm tư chơi đù, nàng nhón chân, kề sát bên tai nhỏ: “Khi trở về thường xuyên mơ thấy ngươi vẫn luôn bắt nạt ....” Ngón tay trắng nhõn dí lên lồng n.g.ự.c của hai cái: “Ngươi thật xa, đến trong mộng cũng buông tha cho .”
Giọng mềm mại của thiếu nữ, thở tựa hoa lan, Thôi Khác nàng trêu chọc đến nhịp thở cũng rối loạn, lời mập mờ của nàng, vô thức : “Đó là bắt nạt...”
“Ta .” Chân Châu ngắt lời, nàng thẳng đôi mắt đen nhắn của , rõ ràng mà chậm rãi : “Đó là ngươi đang khiến vui vẻ.”