Thẩm Diệu Dung chậm rãi nguyên cớ: “Chân Châu lấy danh nghĩa của để hẹn gặp Từ Lăng, thất tịch, cô mẫu thiết kế tiểu yến thưởng sen, với nàng gần nên mấy câu.”
Nói đến đây, Thẩm Diệu Dung lí nhí: “Biểu ca, cũng đây đối với ... ừm... khi hai thành hôn, ít nhiều gì cũng chút phục Chân Châu, lén lút ở cùng với lúc nàng trúng, Từ Lăng .”
“Ngày đó chuyện cho nàng , tính cách của Chân Châu cũng đấy, từ bé chịu kích thích, còn chịu thua, lẽ trong lòng nàng tức giận nên cố ý tìm Từ Lăng để hỏi cho rõ. Trước đây Từ Lăng từng từ chối nàng mấy , lẽ vì để càng thêm thỏa nên nàng mới dùng danh tính của để hẹn .”
Thôi Khác xong thở dài, xoa ấn đường.
Chẳng trách khi thành hôn Chân Châu nhắc tới Từ Lăng, tại đột nhiên tâm huyết dâng trào hẹn gặp riêng , mà Từ Lăng cũng trở nên rõ ràng, khi kết hôn rõ ràng ý, khi nàng kết hôn quấn lấy.
Những nữ nhân chống đối ở cùng một chỗ quả thực là phiền phức.
Thẩm Diệu Dung cảm thấy chột , nàng nhấp một ngụm , nghiêm túc : “Muội ý trách cứ Chân Châu chút nào, ngược cảm thấy mắc nợ nàng. Bởi vì chuyện , nàng cô mẫu nhốt chép sách hơn một tháng, chép quan trọng, quan trọng là nàng còn mang thai, một ở trong phòng chắc chắn khó chịu.”
“Trước đây đến thăm nàng hai , một nàng trong viện tử, dáng vẻ ngây ngốc đờ đẫn khiến thực sự thôi cũng thấy mắt cay cay. Biểu ca, đừng trách nàng, thì đều là , đầu óc nàng linh hoạt còn cố ý phân cao thấp với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-xuan-kieu/chuong-21-4.html.]
Thôi Khác im lặng một lát, than nhẹ một : “Không chỉ , giữa với nàng vốn dĩ cũng vấn đề tồn tại.”
Vấn đề gì, Thẩm Diệu Dung dám hỏi nhiều, nàng vội vàng tách và Từ Lăng khỏi phu thê hai : “Từ Lăng thích cô nương đáng yêu nhưng lỗ mãng như nàng, bây giờ muột với ở chung , chỉ là bên phía phụ mẫu còn nghĩ nên giải thích thế nào.”
Thẩm gia vẫn luôn hy vọng nàng thể gả cho t.ử thế gia môn đăng hộ đối chứ lén lút ở cùng với một trạng nguyên lang đến thừ thôn quê.
Trên quan trường Thôi Khác với Từ Lăng từng tiếp xúc mấy , thật: “Người mấy phần mưu mô, chú ý nhiều chút.”
“Biểu ca đúng.” Thẩm Diệu Dung gật đầu làm như thật, nghĩ tới gì đó, mắt nàng sáng lên, ẩn chứa dịu dàng và ý : “Có điều Từ Lăng còn nhiều kiến thức thú vị, dỗ cho nữ lang vui vẻ.”
Thôi Khác khiêm tốn học hỏi: “Bình thường dỗ dành thế nào?”
Thẩm Diệu Dung rõ học, nàng nhếch miệng , nhắc nhở trêu chọc: “Nương t.ử tức giận thì thuận theo, dỗ dành, thể chỉ trách dạy dỗ, dù cho xong chuyện lý lẽ cũng , lúc tức giận cãi với nàng. Ngày thường khen nàng nhiều nè, mấy lời ngọt ngào, thực sự thì giả vờ đáng thương, bán thảm, biểu tẩu Chân Châu sẽ mềm lòng.”
Câu cuối cùng xong còn nghịch ngợm nháy mắt với .
Từ đều nay Thôi Khác đối nhân xử thế đều nghiêm túc quy củ, đến mức bất đắc dĩ, sẽ tùy tiện cúi đầu nhận thua Chân Châu chứ đừng đến giả vờ đáng thương, bán thảm, khó.
Hắn khổ lắc đầu, vẫn là nghĩ xem ngày mai đến cửa, làm để thành tâm cầu xin Chân Châu tha thứ .