Nhạ Xuân Kiều - Chương 15.4

Cập nhật lúc: 2025-12-01 10:14:44
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe nàng miêu tả, Thôi Khác tưởng tượng khung cảnh đó, thiếu nữ xinh với tư thế hiên ngang cưỡi lưng lạc đà.

Mà nhà cao cửa rộng ở thành Trường An trói buộc tính cách hoạt bát trời sinh của nàng.

Thôi Khác hôn lên gương mặt nàng: “Chân Châu, nàng cưỡi lạc đà, còn sẽ vẽ một bức nàng cưỡi lưng lạc đà.”

Mí mắt Chân Châu thở ấm áp của làm ngứa, nàng thoáng né tránh hài lòng lải nhải nhắc tới chuyện cũ: “Thôi Khác, hung dữ, đầu tiên gặp mặt giúp khác tránh mắng , năm ngoái còn bắt nhà giam ăn cơm heo đấy.”

Tình ý nồng đậm khiến nàng nhắc nợ cũ, Thôi Khác cũng để ý nàng mà quở trách : “Bốn năm , nàng là một tiểu cô nương thể tùy tiện mở miệng mắng c.h.ử.i chứ, còn cởi giày đ.á.n.h nữa, chân trần mặt nhiều như , nàng hổ hả.”

“Còn nữa năm năm ngoài, nàng mấy đ.á.n.h bạc với nàng dính tới án mạng . Bọn họ dân trộm cướp, bên ngoài dám dính mà nàng sợ c.h.ế.t ở đó la lối om sòm đ.á.n.h bạc cũng bọn họ, bắt nàng thì bắt ai, ai nàng liên quan đến vụ án .”

Chân Châu tự đuối lý, nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Bốn năm là do mấy Thẩm Diệu Dung tới nhạo , bọn họ là đồ nhà quê, là đồ lưu manh.”

Thôi Khác thản nhiên bĩu môi nàng: “Chẳng lẽ nàng miệng trả lời hả?”

Nghĩ đến đây, Chân Châu bật một tiếng, đáy mắt nàng toát vẻ đắc ý nho nhỏ: “Đám các nàng đều mắng , các nàng mắng tới mắng lui mà vẫn chỉ vài câu nên một câu quê mùa của trấn trụ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-xuan-kieu/chuong-15-4.html.]

Thôi Khác nhíu mày, lơ đãng nhớ tới sự lưu manh của nàng ở Sướng Hoan lâu, nhấc m.ô.n.g Chân Châu lên dùng sức đ.á.n.h hai cái, đó nghiêm túc : “Về tùy tiện mắng c.h.ử.i nữa.”

Chân Châu giả vờ kêu to “Ai u ai u” hai tiếng, hai tiếng vang đôi nhưng rơi xuống da thịt đau, nỡ đ.á.n.h thật.

Chân Châu trong n.g.ự.c Thôi Khác vặn vẹo, dán sát , tự kể xong chuyện của , giờ đến nàng hỏi .

Nàng do dự trong chốc lát cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thôi Khác, đẩy xuống nước hại bệnh nàng, từng hận ?”

Thôi Khác như : “Nàng xem?”

Châm Châu hậm hực cúi đầu, lúc đó Thôi Khác bệnh suýt c.h.ế.t , khi nàng còn nghĩ nếu Thôi Khác lên , An quốc công phủ khăng khăng đòi công đạo, nàng sẽ lấy mạng đền mạng, coi như là âm hôn với .

Thấy Chân Châu ảm đạm, Thôi Khác thẳng: “Năm đó còn đến mức tính toán chi li với một tiểu nha đầu mười hai tuổi , là do học bơi từ khi còn bé, lúc bận rộn với việc học hành nên thể cũng lắm.”

Hắn bao dung đó, Chân Châu thì trong lòng trở nên ấm áp, nàng đưa môi lên hôn : “Chàng yên tâm tới Thân Châu , và bé cưng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ trở về.:

Thôi Khác đè gáy nàng , hôn trong n.g.ự.c đến mức mắt rưng rưng, thở gấp gáp

Ánh nến đỏ, y phục cởi , ôm nàng xuống giường.

Trước cửa sổ đập vài , tiếng ngâm nga yêu kiều đến khi mặt trăng hổ trốn mây.

Loading...