“À, rể, đến để xin chị .”
Nói em trai là Hứa Thành bước đến chỗ . Tôi thấy trong tay nó cầm một cái phong bì đỏ.
“Chị ơi, bảo em qua đây xin chị.”
Nó thản nhiên xuống ghế sofa, đặt phong bì đỏ mặt .
“Haizz, đều là một nhà, vì mấy trăm tệ mà làm chuyện hổ thế , chị , chị lớn , còn chấp nhặt và chứ.”
Thành thật mà , ghét thằng em , nhưng cũng thích lắm.
Chủ yếu là nhiều năm nay, nó luôn thói "mắt cao tay thấp", cứ làm ăn phát tài.
Gia đình đưa nó ít tiền để đầu tư kinh doanh, nhưng chẳng cái nào thành công.
cũng tiện gì, dù khi kể với , bà luôn em trai giấy nợ cho bà.
“Con cũng là con của , thể cứ đưa tiền cho em con đầu tư mãi. Đến lúc cần trả, nó thể thiếu một xu nào, nếu nó tiền, bố chỉ dựa con phụng dưỡng, áp lực sẽ lớn đến mức nào.”
Những tờ giấy nợ đó đều xem qua, đều ký tên và điểm chỉ một cách nghiêm túc.
Vì , luôn nghĩ rằng dù em trai thành đạt, nhưng ít nhất gia đình vẫn sự ràng buộc đối với nó.
bây giờ xem , lẽ quá ngây thơ .
Nó là đứa con trai duy nhất trong nhà, cho dù nó trả tiền thì ?
Chẳng lẽ bố còn đuổi nó khỏi nhà kiện tòa ?
Nghĩ đến đây, đẩy phong bì đỏ : “Số tiền chị thể lấy, nếu lấy thì chị sẽ thực sự trở thành 'kẻ vong ơn' vì 800 tệ mà gây sự với gia đình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-ngoai-hut-mau/chuong-10.html.]
Em trai Hứa Thành lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ?”
Thường Viễn , sắc mặt đổi: “Hứa Thành, chuyện với chị kiểu gì thế? Người lớn tuổi hiểu thì thôi, là trẻ cũng hiểu vì chị giận ? Chuyện là vì 200 tệ ? Đó là thiên vị , đến cả 200 tệ 'vận may' cũng chia cho chị một chút! Chị mới tức giận!”
em trai làm vẻ mặt dày: “Vận may với chả vận may, là cớ! Hai chẳng đòi tiền trợ cấp đất ! Trả cho hai là chứ gì, 800 tệ còn chẳng thèm hiếm lạ gì !”
Nói xong, nó dậy, cầm điện thoại lên, điện thoại: “Thưa các bác, các cô chú, chị em họ hàng thấy, 800 tệ tiền trợ cấp đất lấy một xu nào, đưa hết cho chị . Sau , khoản tiền hàng năm cũng sẽ đòi! Tôi chỉ , bao nhiêu năm nay bố đối xử với và chị đều là 'giữ nước công bằng', tiền cần cho thì thiếu một xu. Sau , nếu chị gửi phong bì 16.000 tệ, thì sẽ chị gửi. Tôi Hứa Thành xin vỗ n.g.ự.c cam đoan với , mỗi tháng sẽ gửi cho bố 32.000 tệ! Tuyệt đối thất hứa!”
Lúc mới , Hứa Thành đang livestream trong nhóm chat.
Mọi cử chỉ khi nó bước nhà và đưa phong bì đỏ đều nó cố ý cho họ hàng trong nhóm xem.
Lần họ hàng càng kích động hơn: “Ôi chao! Nhà họ Hứa một đứa con trai hiếu thảo thế , đúng là gia môn hưng thịnh! Haizz, thiệt cho nhà Quốc Quân đối xử với con gái như , kết quả nuôi 'kẻ vong ơn'. Tôi , vẫn sinh con trai, con trai mới là lo đại cục, hiếu thuận.”
“ y, ngờ Hứa Quốc Quân sinh đứa con trai lòng rộng lượng đến thế. Trước đây Hứa Nặc cũng là đứa trẻ hào phóng, khi kết hôn trở nên nhỏ mọn ? 800 tệ tiền đất cũng đòi chia. Tôi thật, đúng là con gái lấy chồng như nước đổ .”
Mọi trong nhóm thi mắng là đứa con bất hiếu, còn thể qua với như .
“Không thể chấp nhận loại phụ nữ ‘khuỷu tay hướng ngoài’ !”
“Haizz, nhà Quốc Quân 'giữ nước công bằng' như thế, mà nuôi đứa con gái lòng hẹp hòi thế , đúng là tạo nghiệp !”
lúc , bảo vệ ở lầu gọi lớn: “Nhà ai đỗ xe chắn lối thoát hiểm , mau xuống dọn xe , là xe kéo đến đấy!”
Em trai Hứa Thành vội vàng dậy, hướng ngoài cửa sổ hét lên: “Anh ơi, xe của em, em xuống ngay đây.”
Đợi nó vội vàng chạy , mới phát hiện điện thoại của nó để quên bàn .
Tôi thấy đồ của nó ở nhà là thấy ghê tởm, vội bảo Thường Viễn quăng cái điện thoại đó chỗ khác.
khi Thường Viễn cầm lên, sắc mặt đổi: “Vợ ơi, em xem !”