Nhà ngoại hút máu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:12:25
Lượt xem: 62
Dịp Trung thu, đưa bố mỗi 2000 tiền mừng.
cầm phong bì mà cứ ấp úng.
“Mẹ, chuyện gì cứ thẳng .”
Thấy hỏi, cuối cùng cũng mở lời: “Mẹ thấy gần đây con chẳng thăng chức ? Lương chắc cũng tăng kha khá nhỉ? Thằng em con từ Tết Đoan ngọ tháng mừng 8000 , tiền mừng của con cũng nên tăng lên , thì , bảo làm mà ‘giữ nước công bằng’.”
Một 8000, hai là 16.000, đây tiền nhỏ, nên gọi điện thương lượng với chồng.
Không ngờ câu trả lời của khiến sốc.
Anh : “Mẹ thích ‘giữ nước công bằng’ đúng ?”
“Vậy em giúp hỏi thử xem, nhà chẳng sắp chia ‘trợ cấp đất’ ? Bố tính chia cho chúng bao nhiêu?”
1.
Khoản ‘trợ cấp đất’ mà chồng , Thường Viễn, đến, .
Đó là khoản trợ cấp của làng, nhiều.
Nhà chúng bốn miệng ăn, tính khoản trợ cấp tổng cộng chỉ 800 đồng, bao nhiêu năm nay, từng nghĩ đến việc đòi khoản tiền đó.
Tôi ngờ Thường Viễn, vốn hào phóng, đột nhiên tính toán chi li tiền nhỏ .
Tôi khỏi chế nhạo: “Tổng cộng chỉ 800 đồng, chia đều mỗi , nhận về một năm cũng chỉ 200 đồng, còn đủ cho đổ xăng một . Anh đường đường là một ông chủ lớn, sẽ keo kiệt đến mức tính toán cả 200 đồng chứ?”
Thường Viễn cũng chẳng hôm nay uống nhầm thuốc gì mà câu nào cũng mang giọng điệu châm chọc.
1. “Ông chủ thì ? Tiền của ông chủ là từ trời rơi xuống ? Em tính toán, em tính toán ? Nếu em tính toán, đưa 200 đồng đó cho em luôn , đúng lúc bé Na Na cũng sắp sinh nhật , coi như là tiền mừng sinh nhật cho Na Na .”
Tôi bật : “Không , Thường Viễn, ý gì? Anh nghĩ là tiếc nên mới chia ‘trợ cấp đất’ cho đấy chứ? Tổng cộng 200 đồng thôi, mà đưa, còn ngại dám nhận chứ.”
“Thường Viễn, hôm nay làm , lời cứ như thuốc s.ú.n.g . Bao nhiêu năm nay, đối xử với thế nào, tự hiểu chứ?”
Thường Viễn là trẻ mồ côi, chuyện thì thương .
Mỗi nhà thu hoạch lạc, ngô, đều là mấy chục cân mang đến cho chúng .
Anh ăn bao nhiêu thứ ngon , chẳng lẽ điều?
Tôi tưởng đến đây, giọng điệu sẽ dịu .
Không ngờ Thường Viễn hôm nay như thể uống thuốc nổ: “! Mẹ với chúng ! Lạc, ngô cứ thế chất đống mang đến! Vậy thì đến mức , hẳn là ngại chia 200 đồng cho Na Na mừng sinh nhật chứ?”
Xem hôm nay Thường Viễn nhất quyết gây sự với khoản trợ cấp 200 đồng của làng .
“Có hôm nay bố đưa 200 đồng đó, thì sẽ đồng ý mừng bố 8000 tiền mừng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-ngoai-hut-mau/chuong-1.html.]
Tôi cũng nổi nóng.
Vốn dĩ nghĩ Thường Viễn cũng sẽ thoải mái đồng ý mừng tiền cho bố như đây nên mới bàn với .
Dù kết hôn , tiền bạc để chung.
Chúng cũng thỏa thuận chi tiêu một vạn sự đồng ý của cả hai.
tuyệt đối ngờ Thường Viễn c.h.ế.t sống đồng ý.
“Dù đưa tiền thì , nhưng em hỏi , khoản trợ cấp của làng sắp về , nếu bà tự nhận là ‘giữ nước công bằng’, thì bà định chia cho chúng bao nhiêu.”
“Hứa Nặc, em rõ trong lòng, tính theo đầu , em chia 200, bố em sẽ keo kiệt đến mức chia 200 đồng chứ? Vậy thì làm bà mặt mũi sợ khác làm mà ‘giữ nước công bằng’?”
Thường Viễn hằn học : “Theo , em chính là ‘giữ nước công bằng’, bà căn bản ngại đưa 200 đồng ‘trợ cấp đất’ cho em, mà là đưa!”
Tôi bực bội vì trực ca dịp Trung thu, giờ Thường Viễn kiểu châm chọc , lập tức bốc hỏa: “Thường Viễn, đừng voi đòi tiên, 200 đồng thôi mà, nghĩ giống là đứa , đến 200 đồng cũng lấy !”
Vợ chồng cãi , đôi khi lời thật chẳng kiêng nể gì.
Cứ càng đối phương đau chỗ nào thì càng chọc chỗ đó.
Lời trực tiếp đ.â.m chỗ đau của Thường Viễn, gầm lên ở đầu dây bên : “, cho tiền, Hứa Nặc, cho em , em thì ? Vẫn lấy tiền! Em và thì khác gì ?”
Anh như , chịu ?
Thế là gầm lên: “Được! Thường Viễn! Tôi thấy rõ ! Anh chính là kích động tâm lý vì Trung thu sắp đến, ghen tị vì bố thương bố yêu đúng ! 200 đồng đúng ? Bây giờ sẽ hỏi bố ! Nếu bố cho, 16.000 tiền mừng sẽ trừ hết thẻ lương của !”
Thường Viễn cũng cứng rắn: “Được thôi! Em cứ hỏi em ! Nếu bà thật sự cho em 200 đồng ‘trợ cấp đất’ đó, 16.000 lo hết, và tất cả thẻ lương của đều do em quản lý!”
Kết hôn hai năm, mỗi đòi thẻ ngân hàng, đều kiếm đủ loại cớ.
“Chi tiêu trong nhà lo hết, tiền bạc biếu bố hai bên cũng là mỗi một nửa, em còn thế nào nữa?”
Tôi nghĩ , dù tiền kiếm đều trong tay, cũng lý do gì nhất thiết quản thẻ lương của .
giờ tự dâng đến tận cửa, từ chối .
Tôi lập tức đồng ý: “Được, cứ chuẩn sẵn thẻ và mật khẩu , xem em làm thế nào mà lấy 200 đồng em cho ném mặt !”
2.
Tan làm, xuống ghế sofa thì Thường Viễn về.
Vừa nhà, hỏi với giọng mỉa mai: “Sao ? Gọi điện ? Đòi tiền ?”
Tôi lườm : “Anh thấy em mới xuống, còn kịp uống ngụm nước nào ?”
Thường Viễn cũng lườm một cái, xuống chiếc ghế trường kỷ bên cạnh .
“Vậy thì quá, giờ cũng về , cùng em chứng kiến kỳ tích luôn, gọi .”