“Rầm!” một tiếng động lớn, chiếc bàn gỗ đỏ bổ một khe nứt lớn, mùn cưa văng tung tóe khắp sàn.
Cả phòng lập tức im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng thể thấy.
Cả nhà dì hai sợ đến tái mét mặt mày, con gái bà chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống.
Tôi cắm con d.a.o xuống bàn, cán d.a.o vẫn còn rung bần bật.
“Muốn hầu hạ bà ?” Tôi chằm chằm dì hai, giọng lạnh băng: “Chỉ bằng bà thôi ? Cũng tự soi gương xem là cái thá gì! Hôm nay cái bàn là ví dụ, mà còn dám giở trò mặt , thứ bổ sẽ là cái bàn nữa !”
Môi dì hai run lẩy bẩy, một lời nào.
Chồng dì hai kéo bà chạy cửa: “Chúng thôi! Nhà con điên thể ở !”
Cả nhà họ bò lồm cồm chạy , cửa còn đóng.
Tôi đầu gia đình Văn Tuấn, họ vẫn còn sững sờ đó, mắt tròn xoe.
trong mắt họ sự sợ hãi, ngược còn sáng lấp lánh, đầy vẻ sùng bái.
Văn Hiểu là đầu tiên phản ứng , hét lớn: “Chị dâu đúng! Chị dâu siêu lợi hại!”
Bố Văn Tuấn gật đầu lia lịa vì phấn khích: “! ! Kiều Kiều đúng!”
Văn Tuấn đến bên , giọng run rẩy: “Kiều Kiều, em, em quá lợi hại...”
Tôi rút d.a.o , về phía bếp: “Đừng ngây đó nữa, dọn dẹp bàn , trưa nay mời ngoài ăn, ăn cái bữa cơm xui xẻo .”
Đến cửa bếp, đầu .
Gia đình Văn Tuấn đang bận rộn dọn dẹp mùn cưa đất, miệng còn lẩm bẩm “Kiều Kiều lợi hại thật”.
Bàn còn dọn xong, thấy tiếng than từ hành lang vọng đến.
Tôi đặt d.a.o về bếp, dì hai dẫn theo năm sáu bà dì lớn tuổi chặn ở cửa, ai nấy đều chống nạnh, như ăn tươi nuốt sống.
“Mọi mau xem !” Dì hai cửa bổ nhào xuống đất, ôm chân một bà dì mập mà lóc: “Chính là con nhóc thành phố ! Ngang ngược bá đạo, còn dùng d.a.o bổ bàn g.i.ế.c !”
Bà dì mập chính là bà cô ba thích buôn chuyện nhất trong họ, lập tức trừng mắt : “Kiều Kiều ? Con bé mà độc ác thế? Dì hai dù sai cũng là bề , con cầm d.a.o dọa như ?”
Một bà dì gầy khác gật đầu theo: “ đấy! Nghe con còn ép bố Văn Tuấn quỳ xuống cho con? Thời buổi còn chuyện đó !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-chong-yeu-duoi-toi-manh-me/chuong-6.html.]
Tôi dựa khung cửa, gì.
Linlin
Văn Tuấn vội vàng chắn : “Mọi đừng dì hai bậy!”
Bố cũng sốt ruột xua tay: “Không chuyện đó!”
Dì hai càng to hơn, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt: “Sao mà ? Vừa nãy nó cầm d.a.o chỉ , tháo khớp tay , bố Văn Tuấn sợ đến mức quỳ lạy cầu xin nó mới thôi!”
“Với Văn Tuấn, ngủ với con gái xong thì chịu nhận, con nhóc còn xúi giục Văn Hiểu qua với mấy tên lưu manh tóc vàng bên ngoài, nửa đêm về nhà nữa chứ!”
Lời , mấy đều hít một lạnh.
Bà cô ba chỉ Văn Tuấn: “Văn Tuấn, con thế? Bắt nạt con gái nhà còn chịu nhận?”
Văn Hiểu tức đến đỏ bừng mặt: “Em ! Em ngày nào cũng ở nhà sách, !”
“Mày còn dám cãi !” Dì hai đột ngột dậy, chỉ mũi Văn Hiểu mà mắng: “Tao thấy ! Tối thứ Tư tuần , mày với một thằng nhóc nhuộm tóc vàng ôm ôm ấp ấp ở ngã tư!”
Bố Văn Tuấn sốt ruột : “Dì hai đừng bịa chuyện! Hôm đó Hiểu Hiểu tan học buổi tối là bạn học đưa về, là học sinh giỏi!”
“Học sinh giỏi ?” Dì hai khẩy: “Học sinh giỏi nhuộm tóc vàng ? Tôi thấy đó chính là tên lưu manh! Đều là con nhóc thành phố làm hư! Bản nó đắn, còn dạy hư em chồng, Văn Tuấn con sáng mắt đấy!”
Cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình tĩnh: “Dì hai, bà nhiều như , bằng chứng ?”
Dì hai hỏi đến ngớ , đó liền cứng cổ: “Tôi tận mắt thấy! Còn cần bằng chứng gì nữa? Mọi đều là họ hàng, lẽ nào lừa các ?”
Bà cô ba hùa theo: “Dì hai xưa nay hiền lành, chắc chắn sẽ dối! Kiều Kiều con đừng ỷ nhà tiền mà bắt nạt khác!”
Tôi nhẹ, đến bên ghế sofa xuống, tự rót cho một cốc nước: “Được thôi, nếu đến để phân xử, thì chuyện tử tế. Dì hai cầm d.a.o g.i.ế.c bà, bà mang đến thể làm chứng, cầm d.a.o bổ là bổ cái bàn, hề chạm một ngón tay nào của bà đúng ?”
Ánh mắt chồng dì hai lảng tránh, nhỏ giọng : “Là, là bổ bàn...”
“Nói ép bố Văn Tuấn quỳ xuống ?” Tôi bố Văn Tuấn: “Chú dì, hai quỳ ?”
Mẹ Văn Tuấn vội vàng lắc đầu: “Không ! Kiều Kiều đối xử với chúng lắm!”
“Nói Văn Tuấn ngủ với con gái bà xong chịu nhận ?”
Tôi con gái dì hai, cô bé vẫn cúi đầu cào ngón tay: “Em gái, em với Văn Tuấn từng ngủ với ? Chuyện khi nào? Ở ? Có nhân chứng ?”
Cô gái đó mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp hơn: “Con, con ...”