Nhà chồng yếu đuối, tôi mạnh mẽ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-27 14:52:12
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đặt mạnh tách xuống bàn , phát một tiếng “Đốp”.

 

Cả nhà Văn Tuấn giật co rúm , dì hai thì trừng mắt : “Cô làm là mắng ai đấy?”

 

Tôi dậy, tất cả cơn giận dồn nén đó đều bộc phát.

Linlin

 

“Mắng bà thì ?”

 

Giọng lớn, nhưng mang theo sự sắc lạnh: “Dì hai đúng ? Tôi hỏi bà, bà lấy cái mặt mà ở đây chỉ trỏ?”

 

Dì hai dọa cho giật , đó nghển cổ la lên: “Con nhóc như cô mà dám chuyện với như thế ? Phản !”

 

“Tôi chuyện thì ?” Tôi tiến gần một bước, Văn Tuấn kéo , hất tay .

 

“Bà cửa đòi mượn tiền, năm ngoái mượn năm vạn còn trả, bây giờ mười vạn, bà đây là mượn tiền ăn xin? Nhà Văn Tuấn là mở công ty, chứ mở nhà từ thiện!”

 

“Còn mặt mũi mà đòi TV đòi áo lông vũ?” Tôi chỉ tay : “Đó là áo mới mua cho dì, tai bà điếc thấy ? Há miệng là đòi, còn tưởng là ăn mày ven đường đấy?”

 

“À, ăn mày ít còn là xin xỏ, bà thì cứ thế mà cướp, bà còn bằng ăn mày!”

 

Dì hai cho mặt lúc đỏ lúc trắng, nước bọt bắt đầu văng tung tóe: “Cô, cô bậy bạ! Người một nhà giúp đỡ thì ? Tôi là trưởng bối!”

 

“Trưởng bối?” Tôi khẩy một tiếng: “Trưởng bối thì nên há mồm to ngày ngày lải nhải, thấy cái gì cũng , thấy tiền là thò tay? Bà gọi đó là trưởng bối ? Gọi là đồ vô thì đúng hơn!”

 

Bố Văn Tuấn khuyên can: “Kiều Kiều, ít thôi con…”

 

“Các im miệng!” Tôi đầu , mắt vẫn dán chặt dì hai.

 

“Còn mặt mũi mà Văn Tuấn tìm hiểu con gái bà? Con gái bà tìm đối tượng, về nhà xem đức hạnh gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nha-chong-yeu-duoi-toi-manh-me/chuong-4.html.]

 

“Là lười tham, là tính tình hôi hám ai thèm? Con gái nhà gả , thì mặt dày đến đào góc tường nhà khác, nhà bà dạy dỗ gì về lễ nghĩa liêm sỉ ?”

 

“Cô ai ai thèm!” Dì hai tức đến nhảy dựng lên, chỉ mũi mắng: “Cái con nhóc thô tục , thảo nào ai thèm! Con bé nhà hơn cô gấp trăm !”

 

“Tôi ai thèm ư?” Tôi , chỉ Văn Tuấn: “Anh là bạn trai , sắp cưới , đến lượt bà ở đây mà nhảm ? Còn con bé nhà bà, nếu thật sự đến , tìm đối tượng? Đừng ngày nào cũng mơ mộng trèo cành cao, tiên hãy học cách làm !”

 

“Cô, cô…” Dì hai cho lắp bắp, chỉ mãi nên lời, đột nhiên phịch xuống đất, vỗ đùi lóc gào thét: “Hết đường ! Con gái thành phố ức h.i.ế.p nhà quê! Văn Tuấn con quản ? Vợ con mắng chửi trưởng bối nhà con đấy!”

 

Bố Văn Tuấn sốt ruột vòng quanh, định kéo bà dậy, nhưng ánh mắt ngăn .

 

“Khóc cái gì?” Tôi xuống bà : “Bản lý lẽ thì ăn vạ ? Tôi cho bà , hôm nay chuyện xong ! Một là bà trả năm vạn tệ mượn năm ngoái, hai là bây giờ cút khỏi cái cửa , đừng đến nữa!”

 

Con trai con dâu dì hai thấy tình hình , vội vàng kéo bà : “Mẹ ơi, thôi , về nhà …”

 

“Về nhà cái gì! Tôi còn đòi lời giải thích đây!” Dì hai vẫn còn ăn vạ, nhưng con trai bà cứng rắn đỡ dậy.

 

Vừa kéo khỏi cửa, bà đầu mắng: “Tạ Kiều cô đợi đấy! Dám chuyện với như , cô đừng hòng c.h.ế.t yên!”

 

Cánh cửa “Rầm” một tiếng đóng , cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh.

 

Tôi hít sâu một , cơn giận vẫn nguôi, đầu thì thấy cả nhà Văn Tuấn đang co ro ghế sofa.

 

Mẹ Văn Tuấn tay vẫn siết chặt tách kịp đưa , các khớp ngón tay đều trắng bệch, bố Văn Tuấn cúi đầu, xoay xoay tách trong tay, Văn Hiểu cắn môi, vành mắt đỏ hoe.

 

Tôi dáng vẻ của họ, trong lòng tức buồn .

 

Từ ngày hôm đó, bắt đầu tổ chức “huấn luyện đặc biệt” cho cả nhà Văn Tuấn.

 

Loading...