Nguyệt Huyết Ca - CHƯƠNG 10: Khi giấc mơ biết gọi tên

Cập nhật lúc: 2025-11-18 04:24:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn phòng bỗng như thu hẹp . Ngay câu , một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Bạch Hiền. Tim đập mạnh đến mức tưởng như sắp vỡ tung.

“Phần… còn ?” khẽ lùi nhưng ánh của Xán Liệt giữ chặt , cần chạm cũng đủ khiến bất động tại chỗ. Trong mắt Xán Liệt, ánh đỏ chập chờn như ngọn lửa gió khuấy động. Nó chỉ là ánh sáng mà còn như một ký ức cổ xưa đang từ từ sống .

“Đừng sợ.” Xán Liệt đưa tay lên, dừng cách gò má Bạch Hiền chỉ một đoạn ngắn, như sợ chạm sẽ khiến vỡ thành ánh sáng. “Cậu… mơ đúng ?”

Bạch Hiền siết chặt ngón tay. Những hình ảnh rời rạc từ cơn mơ ùa về, tuyết lạnh, tiếng kim loại va chạm và giọng gọi thì thầm nào đó thuộc về hiện tại.

Cậu kịp trả lời. Xán Liệt dường như hiểu. Y ghé sát hơn, trán gần như chạm trán , giọng trầm và khàn: “Cậu thấy tiếng gọi của nó .”

Cơn lạnh kịp tan thì bỗng nhiên thái dương Bạch Hiền nhói lên một tia đau buốt như ai cắm lưỡi d.a.o mỏng thẳng đầu. Cậu khụy xuống.

“A…!”

Tiếng thở gấp bật khỏi cổ họng, thở lập tức trở nên loạn nhịp.

Xán Liệt lập tức đỡ lấy vai , giữ chặt trong vòng tay .

“Bạch Hiền! Nhìn .”

Giọng y trầm xuống, sắc bén như mệnh lệnh. đôi mắt Bạch Hiền bắt đầu run, con ngươi giãn , phản chiếu thứ gì đó thuộc về nơi . Những mảnh ký ức x.é to.ạc màn đen trong đầu : ánh tuyết trắng xoá, tiếng đập kim loại dội từ xa, một mùi m.á.u tanh nồng tràn lên như sóng lớn.

“Đừng cố chống !” Xán Liệt siết chặt hơn, giữ khỏi đổ nhào xuống sàn. “Cậu đang nó kéo về. Nếu cưỡng , đầu sẽ nổ tung mất.”

Bạch Hiền run bần bật, từng đường gân xanh nổi rõ cổ như thứ gì đó bên trong kéo căng.

“Xán… Liệt… ” Câu dang dở cắt ngang bởi cơn đau dữ dội khác. Cả cơ thể co , thở biến thành từng tiếng rít đứt quãng.

Trong đôi mắt , một tia sáng lạ bùng lên, nhạt, mỏng nhưng mạnh đến mức khiến Xán Liệt siết hàm.

Không ánh sáng của con .

Không ánh sáng của hiện tại.

Xán Liệt cúi xuống, kề sát tai , giọng như thì thầm trong bão tố:

“Phần ký ức đó… thức dậy .”

Cơn đau kéo giật nữa.

Rồi tất cả… rơi tõm bóng tối mênh mông.

------------------------------

Trong màn đêm đó, một đốm lửa xanh lóe sáng. Tiếng tụng chú trầm đục vang lên, đều đặn như nhịp trống cổ xưa. Bạch Hiền choàng tỉnh nhưng trong thể của hiện tại. Cậu đang giữa một vòng tròn đá, bao quanh bởi những cây trụ đen khắc đầy những ký tự cổ mà từng thấy nhưng… thể hiểu.

Bầu trời đầu đỏ như máu. Không tuyết, chỉ tro tàn đang rơi.

Giữa trung tâm vòng tròn, một đang quỳ. Mảnh áo choàng trắng loang lổ vết m.á.u kéo dài xuống đất. Cậu cố kỹ, m.á.u trong đông cứng .

Người đó… gương mặt giống hệt nhưng ánh mắt khác , ánh mắt sâu, lạnh và tràn đầy thứ sức mạnh mà dám gọi tên.

Chẳng lẽ thể khác của , một Bạch Hiền cổ xưa ? Một kẻ từng mang dòng m.á.u phong ấn.

“Cuối cùng cũng thấy .”

Bản thể từ từ ngước lên, đôi mắt phớt vàng lóe sáng. Giọng đó vang lên trong đầu Bạch Hiền như từ cả ngàn năm vọng :

“Ta là phần niêm phong của ngươi… phần mà họ cố gắng chôn vùi.”

Bạch Hiền lùi một bước, tim đập loạn, thở đông cứng thành khói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyet-huyet-ca/chuong-10-khi-giac-mo-biet-goi-ten.html.]

“Ngươi… là ai?”

Một nụ khẽ kéo lên, đẽ nhưng đầy sát khí.

“Ta là ngươi, khi tước sức mạnh.”

Hắn đưa tay, để lộ dấu ấn đang cháy sáng cổ tay.

“Nghi lễ chính là khoảnh khắc họ phong ấn trong ngươi.”

Tiếng tụng chú xung quanh càng lúc càng lớn, như xé nát đất trời. Ánh sáng trắng lóe lên phía lưng bản thể , Bạch Hiền thấy bóng đang giơ lưỡi kiếm lên, một thanh kiếm để niêm phong linh hồn.

Cậu hiểu.

Khoảnh khắc tiếp theo là lúc bản thể khóa trong chính cơ thể , chôn sâu suốt ba thế kỷ. Bản thể cổ xưa dậy, tiến gần, mỗi bước đều khiến khí như vỡ nát. Hắn chạm n.g.ự.c Bạch Hiền, ngay vị trí trái tim .

“Và giờ, phong ấn đang mở. Từng mảnh ký ức… từng mảnh sức mạnh… đang về với ngươi.”

Hơi thở phả lên tai , nhẹ mà lạnh đến rợn :

“Chuẩn . Khi trở … ngươi sẽ còn là ngươi nữa.”

-----------------------------

Bạch Hiền bật dậy trong vòng tay Xán Liệt, thở như sắp nghẹn. Đôi mắt đỏ của y mở lớn, thẳng , như nhận điều gì vô cùng kinh khủng: “Cậu thấy… , đúng ?”

Bạch Hiền vẫn gì. Hơi thở ngắt quãng, sống lưng lạnh buốt như còn cảm nhận ngón tay của “kẻ đó” đặt lên tim .

Xán Liệt giữ chặt vai , ánh mắt đỏ rực của y còn chỉ là lo lắng mà là kinh hãi thật sự.

“Cậu thấy hình dạng của ?”

Bạch Hiền nuốt khan. “…Hắn giống . .”

Xán Liệt nhắm mắt, nghiến nhẹ răng.

“Đó chỉ là ‘giống’.” Y cúi xuống sát hơn, giọng thấp và nặng như rơi từ vực sâu: “Đó là bản thể nguyên thủy của , kẻ mang trọn vẹn dòng m.á.u cổ khi niêm phong.”

Bạch Hiền sững . “Ý là… trong quá khứ?”

“Không.” Xán Liệt lắc đầu. “Hắn là bản ngã thứ hai sinh từ sức mạnh của dòng m.á.u cổ. Một linh hồn chỉnh, ý thức riêng, ký ức riêng, thậm chí… mục đích riêng.” Y chậm, như sợ từng chữ sẽ khiến tổn thương: “Ba thế kỷ , khi nghi lễ phong ấn diễn , chỉ sức mạnh khóa … mà cũng giam sâu trong m.á.u .”

Bạch Hiền thấy tim siết . “…Tại làm ?”

Xán Liệt , ánh mắt như rực lên từ bên trong. “Bởi vì quá mạnh. Nếu để tự do… sẽ tiêu diệt cả dòng họ .”

Bạch Hiền chớp mắt, cổ họng nghẹn : “… đó chẳng là chính ? Tại hủy diệt dòng m.á.u của ?”

Xán Liệt im vài giây. Y thở một thật dài, như đang điều mà y suốt ba thế kỷ qua vẫn luôn sợ: “Bởi vì bản thể đó coi ai là .”

Y siết tay . “Hắn sinh từ sức mạnh thuần khiết của dòng m.á.u cổ chứ từ tình cảm, ký ức nhân tính.”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên phía xa, tuyết ngoài cửa sổ gió thổi tung. Xán Liệt thẳng mắt : “Hắn chỉ một mục tiêu duy nhất: Trở , chiếm lấy cơ thể và khôi phục dòng m.á.u cổ theo cách của .”

“…Tức là xóa sạch thứ hiện tại của ?”

Xán Liệt gật đầu. “ . Xóa sạch .”

Không khí đông đặc . Bạch Hiền cảm giác tai ù . Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cậu mở miệng, giọng khàn khàn: “Vậy… đang thức dậy thật ?”

Xán Liệt nắm lấy cổ tay , ngay nơi mạch m.á.u đang đập hỗn loạn. Ánh đỏ trong mắt y tối . “Phải. Điều tệ nhất là…” Y cúi sát, giọng như lưỡi d.a.o lách qua thở: “Cậu thể trốn tránh chính .”

Loading...