Hắn nắm tóc , giơ cao con d.a.o lên đ.â.m liên tiếp mấy nhát n.g.ự.c .
Máu văng , chảy lênh láng sàn nhưng cảm thấy đau đớn nữa.
5
Khi tỉnh dậy nữa, phát hiện đang cửa tủ, tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.
Tôi ngạc nhiên n.g.ự.c , kỳ lạ là hề vết thương m.á.u nào cả.
Cho đến khi bật điện thoại trong hoảng loạn thì phát hiện hôm nay là ngày 21 tháng 10, lúc 10 giờ sáng.
Hóa trọng sinh, trọng sinh lúc trốn tủ, Lục Phong và tên sát nhân vẫn đến.
Tôi thở hổn hển, điều đó nghĩa là vẫn còn sống.
Bây giờ, thể tủ, bởi vì Lục Phong và tên sát nhân sẽ sớm trở về và đó Lục Phong sẽ c.h.ế.t, còn cũng sẽ thể sống .
Tôi rời khỏi đây.
Tôi nhanh chóng lấy những vật dụng cần thiết, chuẩn mở cửa rời nhưng đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng “bíp”.
Có ai đó đang nhấn tổ hợp phím để cửa, hóa là Lục Phong.
Anh trở về…
Tôi ngạc nhiên điện thoại, làm thể chứ? Rõ ràng là Lục Phong về nhà lúc 5 giờ chiều, chứ là bây giờ.
Tại về sớm như ?
Tôi thể để cho đang ở nhà, chắc chắn thể trốn ở phòng ngủ ngủ .
“Nhà bếp… đúng , là nhà bếp…”
Một giây khi Lục Phong mở cửa, nhanh chóng chạy nhà bếp và đóng cửa .
Mặc dù Lục Phong sẽ g.i.ế.c , thể công khai rời khỏi đây nhưng linh cảm với rằng: “Không , sẽ c.h.ế.t.”
Tim đập dữ dội, đôi tay run rẩy tắt tiếng chuông điện thoại.
Tôi kiểm tra điện thoại nhiều để chắc chắn rằng tiếng chuông tắt.
Tôi thấy tiếng trong phòng khách, chỉ tiếng của Lục Phong mà còn tiếng của kẻ sát nhân.
“Em yêu, em chắc là cô ở nhà ?”
“Tất nhiên , cô công tác , chắc chắn trong nhà chỉ hai chúng thôi.”
Giọng của Lục Phong vang lên khiến run rẩy.
Anh sẽ c.h.ế.t!
Anh sẽ tên tình nhân đồng giới của đ.â.m c.h.ế.t!
Anh đang đùa với ai ?
Dù cứu thì cũng thể.
Sau đó như , hai họ tiếp tục lao , chỉ hy vọng họ mau chóng phòng ngủ, để thời gian chạy thoát.
Chắc chắn cũng sẽ gọi cảnh sát cho coi như là ân huệ cuối cùng.
bây giờ, phát hiện chuyện khác, là do trọng sinh , họ phòng ngủ như .
Âm thanh ở phòng khách vang vọng qua khe bếp, khiến da đầu tê dại.
Tiếng la hét dữ dội của Lục Phong vang lên, cùng với mùi m.á.u tanh tưởi nồng nặc.
Lục Phong c.h.ế.t, c.h.ế.t sớm hơn vài tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyen-cuoi-tro-lai/chuong-3.html.]
Bây giờ, chỉ hy vọng tên sát nhân sẽ phát hiện , nhanh chóng báo cảnh sát.
Tôi áp tai cửa, thấy tiếng chuyện đứt quãng…
“Không tìm thấy, cô thật sự ở nhà ?”
“Hắn c.h.ế.t … Tôi tìm thấy.”
“Được , .”
Hắn đang gọi điện cho ai?
Hóa chỉ một hung thủ? kẻ đó là ai chứ?
Lục Phong là công nhận, thể kết thù với ai chứ?
Anh sốt sắng giúp đỡ là chuyện lắm .
Hay là ?
Tôi là một bác sĩ phẫu thuật, cứu giúp ít , thể là quá nhưng cũng nhận ít cờ thi đua mà? Vậy rốt cuộc là ai?
Hàng xóm, bạn bè là đồng nghiệp?
Tôi nghĩ là lạ nhưng cũng thể là quen , mâu thuẫn gì với họ ?
rõ Lục Phong thích gì thì làm là lạ .
Rốt cuộc là ai chứ? Lục Phong mà c.h.ế.t thì cũng liên lụy ?
Não điên cuồng suy nghĩ nhưng vẫn nghĩ manh mối gì.
Lúc , tiếng chuyện trong phòng khách còn nữa, gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hắn ?
Tôi thấy , chắc là .
Tôi run rẩy đặt tay lên chốt cửa.
“Ting ting… ting ting…”
“Bạn của gọi tới , mau điện thoại !”
Tiếng chuông điện thoại kỳ lạ khiến lập tức rụt tay về.
Quả nhiên, phòng khách vang lên tiếng "rầm rầm", đó cánh cửa đập đến rung chuyển.
Tôi nhanh chóng bò dậy, tránh xa cánh cửa.
Hắn phát hiện cửa mở , tức điên lên bắt đầu đạp cửa.
Tôi tiện tay với lấy con d.a.o làm bếp bên cạnh, cầm chắc trong tay.
Tôi thầm mừng vì khóa cửa.
Tôi tự an ủi rằng cảnh sát sẽ mau chóng đến thôi.
"Mở cửa nhanh lên, thì tao sẽ cho mày c.h.ế.t thây...
"Ả đàn bà thối tha!"
Kẻ sát nhân đạp cửa, phát hiện mở .
Sau đó thấy tiếng bước chân rời : "Hắn ư?"
Không, thấy , còn đang kéo lê một vật nặng sàn nhà.
"Bụp… bụp…"
Là… là rìu.