Nguyện cùng nàng bên nhau đời đời kiếp kiếp - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:11:48
Lượt xem: 260

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

11

Trên đường đi, Vô Trầm Thượng Tiên phá tan cục diện trầm mặc trước: “Ôn Lê tiên tử có tâm sự gì sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn y, kinh ngạc nói: “Sao Thượng tiên biết?”

Người đã mất hết thất tình lục dục, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác sao?

Vô Trầm Thượng Tiên cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng phẳng lặng như nước hồ thu: “Chỉ cần có lòng thì không khó phát hiện.”

Ta, người vốn chẳng tìm hiểu sâu về Vô Tình Đạo, lại càng thêm khó hiểu.

Dáng vẻ ta gãi đầu lọt vào mắt Vô Trầm Thượng Tiên, khiến y khẽ cười: “Từ trước vì muốn lĩnh ngộ đạo phi thăng, ta đã chọn Vô Tình Đạo, loại bỏ cảm xúc, khắc chế tâm cảnh, mới có thể chân chính đạt đến cảnh giới Vô Vi.”

“Bởi vì vô tình nên sẽ không rung động, do đó mới có thể nhìn thấy trời đất nhìn thấy chúng sinh, dựa vào lĩnh ngộ đạo mà mới có thể phi thăng.”

Bóng cây lay động, có cánh hoa rơi đọng lại trong lòng bàn tay y.

Giọng y bình thản, cứ như đang kể chuyện của người khác.

“Thế nhưng sau khi phi thăng lên Cửu Trọng Thiên, ta lại phát hiện, nếu tiên nhân vô tình, vậy làm sao có thể thương xót chúng sinh?”

“Từ sau ngày đó, ta thường xuyên quan sát người khác, thử tìm cách học được hỉ nộ ái ố là gì từ hành vi và vẻ mặt của họ.”

Thật đáng tiếc, có lẽ là vì nghe nói ta tu Vô Tình Đạo phi thăng nên tất cả tiên nhân tiếp xúc với ta đều hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước mặt ta.

Y nói rồi nhìn về phía ta: "Nhưng ngươi thì khác, vẻ mặt và phản ứng của ngươi luôn đặc biệt, khiến ta học hỏi được nhiều từ đó."

À, hóa ra trong mắt y ta lại là người đặc biệt đó.

Ta ngại ngùng cười nói: "Nói như vậy, cái ngày Thượng Tiên khôi phục chắc không còn xa nữa rồi."

Vô Trầm Thượng Tiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm: "Ừm, chờ vệt thần thức được đưa đi lịch kiếp của ta trở về, ta sẽ không còn là ta nữa."

Ta không cho là vậy, cười tủm tỉm nói: "Có thay đổi thế nào đi nữa thì Thượng Tiên vẫn là Vô Trầm Thượng Tiên mà ta quen biết thôi mà."

12

Từ lần nếm thử rượu trái cây ở Bách Hoa Lâu, ta không thể ngừng thích cái mùi vị đó nữa.

Chua chua ngọt ngọt, còn có một mùi lạ.

Nhiếp Chính Vương biết ta thích quả tửu của Bách Hoa Lâu nên vung tay một cái đã mua cho ta mấy vò để sẵn trong phủ.

Ban đầu một vò rượu ta phải hơn chục ngày mới uống xong nhưng sau khi từ tiệc bàn đào trở về, ngay tối đó ta đã uống hết hai vò.

Tiểu nha hoàn ngăn không được ta, còn bị ta lôi kéo uống mấy chén.

Mới vài chén xuống bụng, nàng ấy đã nằm sấp xuống bàn không dậy nổi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tiểu thư... Đừng uống nữa... Chủ thượng nhìn thấy, sẽ, sẽ tức giận."

Ta khổ sở, bĩu môi, lắp bắp nói: "Ta, ta cũng không muốn uống đâu... Nhưng Thượng Tiên nói... Y nói muốn ta chờ y!"

"Thượng Tiên... Tiểu thư lại, lại lén đọc thoại bản gì thế?"

"Ta nên chọn thế nào đây? Cái này khó chọn quá đi mất, ta có thể lấy cả hai không chứ..."

Ta kêu gào hỏi một đằng trả lời một nẻo, níu lấy tiểu nha hoàn không ngừng trút bầu tâm sự.

"Tiểu Lạc... ta hỏi ngươi, giả như ngươi đồng thời thích hai nam tử dung mạo không ai kém ai, một người nhiệt tình như lửa, người kia thanh lãnh như băng, ngươi sẽ chọn thế nào?"

Tiểu nha hoàn hé đôi mắt say, nhe răng cười: "Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy ư? Hề hề... Đương nhiên là ai thích ta, ta liền chọn người đó rồi."

"Hai bên tình nguyện mới có thể hạnh phúc... Nếu không đến lúc đó sẽ có chuyện phải chịu khổ rồi, cha mẹ ta chính là như vậy đó, rõ ràng nhìn nhau chán ghét, vẫn cứ cố ở bên nhau, ngày nào không cãi nhau thì cũng đánh nhau, phiền c h e c đi được."

Những lời phía sau càng ngày càng nhỏ, ta ghé sát vào cũng nghe không rõ.

Ta lắc vai nàng ấy nhưng đã không còn phản ứng nữa.

Mất đi đối tượng trút bầu tâm sự, ta ngậm lệ uống liền ba chén, tự nói chuyện một mình với mặt trăng trên trời.

Cũng không biết có phải bị ta lải nhải đến phiền không nên trong đám thị vệ bước ra một người giật lấy chén rượu của ta, còn tịch thu luôn những vò rượu còn lại.

Một luồng gió lạnh thổi qua mặt, lạnh đến nỗi ta run lên, lúm chặt vạt áo mờ mịt nhìn người đến.

"Ngươi làm gì mà giật rượu của ta, còn bày ra vẻ mặt hung dữ thế kia."

Ta không nhìn rõ mặt người đó, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hắn đang tức giận đến mức hàng lông mày nhíu chặt.

Người đó hừ một tiếng, đặt mạnh vò rượu lên bàn đá: "Ta lại muốn hỏi nàng, một đêm uống hết ba vò rượu, nàng có tâm sự gì à?"

Ồ, hóa ra là đến thay Tiểu Lạc đó à.

Trên đời vẫn còn nhiều người tốt mà.

Ta bỗng tỉnh táo hẳn, kéo người đó ngồi xuống mời hắn cùng uống rượu.

Hắn tự rót cho mình một chén đầy nhưng chỉ đưa cho ta một chén rỗng.

Ta: "..."

Ta vừa định bùng nổ thì nghe hắn nói: "Nói đi."

Ta lập tức vứt chuyện chén rượu không có rượu ra sau đầu, đem vấn đề vừa hỏi Tiểu Lạc hỏi lại một lần nữa.

Người đó im lặng một lúc lâu nói: "Lại có người dung mạo ngang ngửa ta ư?"

Ta giận nói: "Đây là trọng điểm sao!"

Người đó khẽ ho một tiếng, nói: "Thế còn ngươi, ngươi chọn thế nào?"

Vấn đề bị hỏi ngược lại, ta ôm đầu đau đớn nói: "Ta không biết..."

Ta rối rắm rất lâu, người đó luôn im lặng không nói lời nào, rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của ta.

Nhưng ta say đến mức be bét, đầu óc hoàn toàn không nghĩ thông được, càng cố suy nghĩ lại càng buồn ngủ.

Cuối cùng, khi ta sắp ngủ thiếp đi, người đó cúi xuống ôm ta vào lòng nhấc lên.

Tiếng cười kèm theo lồng n.g.ự.c hắn rung động truyền vào tai: "Hay là, để ta giúp nàng chọn."

Chuyện sau đó, ta lập tức không còn ấn tượng gì nữa.

13

Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta đau đầu như búa bổ.

Được nha hoàn đỡ dậy rót cho uống một chén canh giải rượu mới hơi đỡ hơn chút.

Ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nha hoàn đã kéo ta đi về phía bàn trang điểm.

Sau bình phong treo một bộ y phục mới được thêu thùa tinh xảo, hoa lệ vô cùng.

"Cái này là?"

Nha hoàn hớn hở ấn ta ngồi xuống ghế, không nói hai lời vẽ mày điểm hồng cho ta, sửa soạn cho ta trông đoan trang hơn nhiều so với ngày thường.

Nàng ấy nói: "Chúc mừng tiểu thư, sau này nô tỳ phải đổi miệng gọi phu nhân rồi."

Ta chỉ vào bản thân: "Hả?"

Nàng ấy dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư và Chủ thượng, nào, nô tỳ hầu hạ tiểu thư mặc y phục."

Ta bị tin tức này đánh choáng váng, tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Đến khi ta bước ra khỏi tẩm thất, nhìn thấy những chiếc rương gỗ hồng được bày đầy đại sảnh, ta mới tỉnh táo lại từ cơn mơ màng.

"Tuy là thế nhưng, cái này có phải hơi đột ngột không?"

Tại sao Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên muốn thành hôn với ta?

Đầu óc hắn bị hỏng rồi sao?

Ta hoàn toàn không nhớ mình đêm qua sau khi say rượu đã thổ lộ tâm tình, ta cứ thế mơ mơ hồ hồ thành thân với Nhiếp Chính Vương.

Ngay tối đó, khi hắn chuẩn bị vén khăn che đầu của ta, ta búng một luồng linh lực vào huyệt ma của hắn, ngược tay ấn hắn xuống giường, hai tay bị ta buộc lại bằng sợi dây đỏ cố định trên đỉnh đầu.

Ta ném chiếc khăn che đầu đi, véo cằm Nhiếp Chính Vương chất vấn: "Chủ thượng, lẽ nào đây lại là một việc chỉ có ta mới giúp được?"

"Sao không thương lượng với ta trước đã?"

Hắn khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: "Chuyện đêm qua, nàng thật sự không nhớ sao?"

Ta nghĩ một chút, lắc đầu: "Ta chỉ nhớ mình uống say rồi, chuyện này có liên quan gì đến việc ta uống rượu sao?"

Trong mắt hắn xẹt qua sự ranh mãnh, kéo dài giọng thở dài nói: "Đêm qua nàng mới nói lòng nàng thích ta, muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi, hôm nay quay đầu đã quên, ta còn tưởng rằng đó là lời nói thật lòng sau khi say, kết quả chỉ là ta nghĩ nhiều rồi."

Tối hôm đó ta quả thực vì không biết nên chọn ai mà mượn rượu giải sầu nhưng hoàn toàn không nhớ mình đã làm chuyện đó như lời Nhiếp Chính Vương nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyen-cung-nang-ben-nhau-doi-doi-kiep-kiep/chuong-4.html.]

Hắn chủ động để ta vào cửa, có phải điều này có nghĩa là hắn cũng có ý với ta?

Chỉ trong chớp mắt phân thần, ta đã bị Nhiếp Chính Vương đảo khách thành chủ, bị hắn đè dưới thân.

Hai tay bị hắn dùng sợi dây đỏ vừa nãy trói trên đỉnh đầu, khí tức dày đặc ập đến khiến ta nóng ran khắp người.

Thần nhan ở ngay gần trong gang tấc, hắn dường như đã xé bỏ hoàn toàn sự ngụy trang, sự điên cuồng và dục vọng chôn sâu dưới đáy mắt không ngừng cuộn trào.

Ta bị hắn nhìn đến e thẹn, vẫn quật cường thẳng lưng, hỏi một câu trả lời: "Được rồi, ta thừa nhận bản thân thích ngươi, thế còn ngươi, có cùng ta hai bên tình nguyện không?"

Nhiếp Chính Vương yết hầu khẽ động, nghiêng người tiến lên, hơi thở nóng rát lướt qua vành tai ta, giọng nói trầm thấp chui vào tai ta: "Đó là đương nhiên rồi, phu nhân."

Giây tiếp theo hơi thở trong miệng ta bị hắn cướp đoạt sạch, ý thức còn sót lại cũng tan biến dưới sự trêu chọc của hắn.

Cho đến khi trước mắt bị màu đỏ che phủ, ta thở hổn hển hỏi: "Đây là gì?"

Nhiếp Chính Vương vừa cắn tai ta vừa trả lời: "Khăn đỏ, phu nhân không phải muốn thử trò vui bị bịt mắt sao, giờ khắc này thời cơ vừa vặn."

"Ừm... Nam Cung Huyên! Ngươi rõ ràng biết ta không phải ý nói trò vui kiểu này! Ngươi…"

Những lời tiếp theo đều bị hắn làm tan nát trong ánh trăng.

Âm thanh phóng đại vô hạn, ta nghe thấy rõ ràng tiếng Nam Cung Huyên lẩm bẩm: "Phu nhân, trên người nàng thật thơm..."

14

Từ khi ở nhân gian kết làm phu thê với Nhiếp Chính Vương, ta tự giác giữ khoảng cách với Vô Trầm Thượng Tiên.

Có đôi khi tình cờ gặp mặt, ta cũng không còn sự xấu hổ mặt dày xông lên bắt chuyện như trước đây nữa.

Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa ăn no và đang đói đi.

Vô Trầm Thượng Tiên rõ ràng cảm nhận được sự xa cách của ta nhưng y là bậc quân tử phong nhã, dù không hiểu nhưng sẽ tôn trọng.

Khoảng thời gian đó, ta hầu như dốc hết tâm sức vào nhân gian.

Ta học được cách yêu một người.

Cũng hiểu ra đạo lý đơn giản là bản thân cũng xứng đáng được yêu.

Về vấn đề tại sao lại thích ta, Nhiếp Chính Vương luôn không hề phiền chán trả lời.

"Vì nàng là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt ta, lại là nữ tử không hề che giấu suy nghĩ trong lòng."

"Ánh mắt nàng nhìn ta, sẽ không có tính toán, sẽ không có sợ hãi, càng không có xu nịnh."

"Trong mắt nàng, ta chỉ thấy được sự chân thành thuần túy nhất."

"Sự chân thật của nàng, chính là phần khiến ta động lòng."

"Ta tin mỗi câu khen ngợi của nàng, đều là xuất phát từ thật tâm. Vì vậy, phu nhân có thể lại như trước đây khen ta một chút không?"

Ta bị hắn quấn quýt không thôi, chỉ đành nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên, bắt đầu khen từ gốc lông mày.

Hắn cười híp mắt nghe, nghe thấy hài lòng thì hôn ta một cái.

Còn như lúc không hài lòng...

Hắn vẫn hôn ta một cái, chỉ là đổi sang chỗ khác mà thôi.

15

Cứ thế bình an trải qua hai năm xuân thu, đất nước này cũng đón lấy mùa đông của nó.

Chiến hỏa từ biên cương lan tràn đến hoàng thành.

Nhiếp Chính Vương đem binh chống địch, giao chiến với địch quân ngoài hoàng thành ba ngày ba đêm.

Tất cả mọi người trong hoàng thành đều biết trận chiến này chắc chắn sẽ thua, chỉ là sự giãy giụa vô ích trước khi vong quốc.

Vì vậy mọi người đều thu dọn hành lý bỏ trốn.

Tiểu nha hoàn cũng không ngoại lệ.

Nàng vác theo số tiền tiết kiệm những năm qua, ngậm lệ khuyên ta: "Phu nhân, người thật sự không đi cùng nô tỳ sao?"

Ta lắc đầu, lấy trang sức vàng bạc giá trị trong tủ ra đặt vào tay nàng: "Ta không đi."

"Nhưng mà..." Nàng còn muốn nói gì đó, bị ta đẩy đi ra ngoài.

"Ngươi đi đi, ta muốn cùng hắn đi hết đoạn đường cuối cùng."

Ta phi thân lên tường thành, lặng lẽ đứng ở một góc.

Chỉ mới nhìn cái đầu tiên, ta đã tìm thấy hắn đang c.h.é.m g i e c trong đám người.

Toàn thân hắn đẫm máu.

Hắn mờ ảo đi.

Ta trợn mắt nhìn thẳng vào bóng dáng hắn không rời, dù trong mắt đã ngấn đầy nước mặt nhưng cũng không nỡ nháy mắt một cái.

Sợ trong chớp mắt hắn đã biến mất.

Hắn loạng choạng một cái, không tránh khỏi mũi đao c.h.é.m tới, tay bị cứa một vết thật sâu.

Máu tươi đỏ chói mắt.

Nhưng ta cái gì cũng không làm được.

Việc duy nhất có thể làm, chính là nắm chặt nắm đ.ấ.m rồi ghi nhớ dáng vẻ cuối cùng của hắn.

Mỗi một hơi thở đều là dằn vặt.

Cuối cùng hắn thể lực không chống đỡ nổi, vung vẩy đoạn kiếm trong tay ngã gục xuống đất.

Khi quân địch như đàn ong vỡ tổ xông tới, không biết có phải ứng với câu phu thê đồng lòng không, hắn lại nhìn về phía ta, chúng ta nhìn nhau từ xa.

Ta ngậm nước mặt lại rồi nở nụ cười mà ngày thường hắn yêu thích nhất.

16

Sau khi Nam Cung Huyên c h e c, ta thu hồi phân thân.

Như vừa trải qua một giấc mộng vàng, ta tỉnh dậy chỉ còn lại trống rỗng.

Trong lòng như bị khoét đi một mảnh, ta suốt ngày buồn bã ủ dột.

Cho dù nghe tin Vô Trầm Thượng Tiên sau khi lịch kiếp trở về tính tình thay đổi lớn, ta cũng không có chút hứng thú nào.

Lão Dược Tiên thẳng thắn nói ta mà cứ rúc mãi trong Dược Cốc thì sớm muộn gì cũng vì nhàn rỗi mà sinh bệnh.

Ông lấy cớ này, nhét cho ta một túi đan dược rồi sai ta đi phát cho các vị tiên quân.

Dưới sự ép buộc của ông, ta bất đắc dĩ bước ra khỏi Dược Cốc.

Ta lật xem danh sách phát, khi nhìn thấy tên Vô Trầm Thượng Tiên thì vô thức xếp y ở cuối cùng.

Có lẽ là vì sợ sau khi nhìn thấy mặt y, sẽ gợi lên đoạn ký ức không thể quay về đó nữa.

Tóm lại trước khi đến Ngọc Thanh Cung, ta đã hạ quyết tâm đưa xong sẽ đi, tuyệt đối không ngẩng đầu.

Nghĩ vậy rồi làm vậy.

Khi ta xoay người rời đi, giọng nói thanh lãnh của Vô Trầm Thượng Tiên vang lên: "Vì sao không ngẩng đầu nhìn ta?"

Theo thời gian, ta đã không còn sự nhiệt tình ban đầu đối với vị mỹ nam tử này nữa.

Vô Trầm Thượng Tiên lại cất lời: "Nếu ta không lên tiếng, chẳng lẽ nàng định rời đi không chút do dự nào sao?"

Ta vẫn trầm mặc.

Phía sau lưng vọng lại tiếng cười khẽ: "Ta hiểu rồi."

Gần như trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh đẩy ta vào lòng Vô Trầm Thượng Tiên. Y siết chặt eo ta rồi ấn ta xuống chiếc sập mềm.

Sau khi nhìn rõ người trước mắt, ta lâm vào một hồi bàng hoàng.

Vị Thượng Tiên ngày xưa luôn có dung mạo lạnh nhạt, ánh mắt vô cảm, giờ đây trong mắt lại nhuốm đầy hơi ấm, khiến ta chợt nhớ đến Nam Cung Huyên, mắt ta lập tức ứ đọng nước mắt.

Nam nhân dùng đầu ngón tay khẽ lau đi lệ đọng nơi khóe mắt ta, cười bất đắc dĩ nói: "Thì ra phu nhân thích loại mạnh bạo, vậy thì phu quân ta đành phải cố gắng hết sức để thỏa mãn thôi. Nói xem nào, muốn bịt mắt, hay là... Trói lại?"

Ta vẫn ngẩn ngơ nhìn y.

Nam nhân trước mắt vốn thanh quý thoát tục bỗng nhiên chuyển sang giọng nói của Nhiếp Chính Vương: "Hay là nói... Thử hết cả hai xem, hửm?"

(Hết)

Loading...