Nguyện cùng nàng bên nhau đời đời kiếp kiếp - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:11:28
Lượt xem: 249
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Dưới sự quan tâm chăm sóc của Nhiếp Chính Vương, vết thương trên vai ta rất nhanh đã khôi phục lại.
Còn chuyện thích khách dường như cũng đã có chút manh mối.
Ngày này ta vẫn như thường lệ sắc cho Nhiếp Chính Vương một thang thuốc an thần định chí.
Hắn đón lấy thang thuốc một hơi uống cạn, sau đó nói với ta bữa tối không cần đợi hắn, hắn có việc quan trọng cần ra ngoài một chuyến.
Ta vừa vặn rảnh rỗi đến phát ngứa, bèn hỏi hắn có cần ta giúp gì không.
Nghe nói ta muốn giúp, ánh mắt Nhiếp Chính Vương lấp lánh, nhìn ta cười nói: "Không sợ chuyến đi này nguy hiểm tứ phía sao?"
Ta kiên quyết lắc đầu: "Không sợ."
Chỉ cần không phải gặp phải thần tiên khác, cho dù phân thân chỉ có nửa phần pháp lực của bản thể, ta vẫn có thể đánh khắp thiên hạ, không một đối thủ.
Ý cười nơi khóe môi Nhiếp Chính Vương càng thêm sâu sắc, hắn nói: "Được, quả thực có một việc cần ngươi giúp đỡ."
Ta lập tức lấy lại tinh thần: "Ngươi cần ta làm gì?"
...
"Lão gia, phu nhân, mời đi lối này."
Chúng ta vừa bước vào Bách Hoa Lâu đèn hoa rực rỡ, đã có người dẫn đường phía trước.
Ta theo Nhiếp Chính Vương đi vào những lầu các đình đài tinh xảo, lộng lẫy, dưới lầu tiếng ca hát nổi lên khắp chốn, trong phòng tiếng đàn sáo vui tai.
Đợi sau khi nhạc sư trong các rời đi, ta mới nghi ngờ hỏi: "Nhiệm vụ của ta đã xong rồi sao?"
Sao mà đơn giản quá vậy.
Nhiếp Chính Vương khẽ gật đầu, không ngồi xuống bàn chính mà ngồi trên chiếc sập mềm cạnh cửa sổ, nửa nằm nửa ngồi tựa lưng nhìn ra ngoài.
Ta rót một chén nước trên bàn một hơi uống cạn, vừa chua vừa ngọt lại còn có một mùi vị kỳ lạ.
Ta nhìn Nhiếp Chính Vương, vẫn không hiểu: "Chỉ là đến Bách Hoa Lâu một chuyến, hà tất phải cần ta giúp đỡ?"
"Vẫn chưa hiểu sao?" Nhiếp Chính Vương khẽ cười nhìn qua: "Bản vương một thân trang phục thương nhân, ra vào chốn lầu xanh luôn bị nhét cho vài cô nương xinh đẹp, thực sự phiền toái không chịu nổi."
"Lần này may nhờ có phu nhân giúp đỡ, mới có thể một đường thông suốt, thay bản vương tiết kiệm không ít công sức."
Khi nói đến hai chữ "phu nhân", hắn dường như đã nhấn mạnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, ta lại nghe ra đôi chút ý vị triền miên lại mập mờ.
Trong ánh mắt thản nhiên của hắn, khuôn mặt ta dần nóng lên.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, lần lượt có mấy người bưng đồ ăn nóng đi vào, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn.
“Món ăn đã dọn đủ, mời khách quan dùng bữa từ từ.”
Ánh mắt ta tức khắc bị bàn đầy thức ăn này hấp dẫn, ăn mấy miếng rồi mới phát hiện Nhiếp Chính Vương vẫn còn dựa bên cửa sổ ngắm cảnh.
Ta nhồm nhoàm nhai, hỏi: “Chủ thượng không dùng bữa sao?”
Hắn không quay đầu lại, nhìn chăm chú xuất thần: “Ngươi cứ dùng đi, bản vương không đói.”
Ta đáp một tiếng, vẫn gắp đầy một bát thức ăn cho hắn trước, kẻo chốc nữa lại vào hết bụng ta mất.
Ta cứ ngỡ Nhiếp Chính Vương chỉ khách sáo miệng lưỡi, lát nữa sẽ qua dùng bữa.
Nào ngờ ta ăn xong cả cơm rồi, hắn vẫn nhìn ra ngoài, chuyên chú đến mức ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Bên ngoài có gì đẹp đến vậy?
Ta tò mò bước tới bên cạnh hắn, thò đầu nhìn ra ngoài.
Đối diện cũng là địa phận của Bách Hoa Lâu, các lầu các nối với nhau bằng hành lang có mái che, liên miên mười hai tòa, riêng biệt dùng để tiếp đón những nhân vật có thân phận địa vị.
Để nhìn rõ tình hình đối diện, mặt ta hầu như sắp dán lên tai Nhiếp Chính Vương.
“Ngươi…”
Hàng mi dài của Nhiếp Chính Vương khẽ run, yết hầu khẽ động rồi nghiêng người lùi về sau kéo giãn khoảng cách.
Đây là đang nhường tầm nhìn cho ta sao?
Vậy thì thật tốt quá rồi.
Ta vội vươn dài cổ nhìn ra ngoài, rốt cuộc cũng nhìn rõ được cảnh tượng trong lầu các đối diện.
Một vị công tử thân vận gấm vóc lụa là bị bịt mắt, được mấy nàng mỹ nhân diễm lệ vây giữa, mỗi lần tay vị công tử kia sắp chạm vào vạt áo của các nàng đều bị khéo léo né tránh.
Dù hụt hẫng mấy bận, hắn ta vẫn mở miệng nhe ra hàm răng trắng bóng, dáng vẻ tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
Hắn nhìn cả buổi, thì ra là đang xem cái này sao?
Ta chỉ vào những người đó, quay đầu hỏi Nhiếp Chính Vương: “Chủ thượng cũng muốn chơi thế này sao?”
“...” Khóe miệng Nhiếp Chính Vương khẽ giật nhẹ không thể nhận ra.
Ta nhường vị trí, ngồi xuống bên kia chiếc sập mềm: “Không muốn sao? Nhưng ta thấy trông hay ho phết đấy, đổi lại là ta, nhất định có thể vồ một cái trúng ngay một người.”
Phải biết rằng Dược Cốc nơi sâu thẳm quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, lâu ngày qua ta đã luyện được khả năng nghe tiếng là biết chỗ
Chỉ thấy Nhiếp Chính Vương lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, khẽ đáp lại: “Ừm, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Bấy giờ ta còn chẳng hay biết sự tình nghiêm trọng đến nhường nào.
Về sau, khi mắt thật sự bị hắn bịt lại, lại hận bản thân đã nghe quá rõ.
Đó là chuyện về sau.
9
Trên đường về Vương phủ, sau khi Nhiếp Chính Vương giải thích, ta mới biết chuyến này hắn tới Bách Hoa Lâu chính là để điều tra vụ án thích khách.
Mà vị công tử đối diện tòa lầu các kia, chính là mấu chốt của vụ án thích sát.
Ta muốn tìm hiểu thêm tình hình, tiếc rằng lúc ấy men rượu đã ngấm nên mơ màng buồn ngủ.
Cuối cùng ngay cả lúc nào trở về Vương phủ, xuống xe ngựa ra sao, một chút ấn tượng cũng không còn.
Sau đêm đó, Nhiếp Chính Vương vào cung một chuyến, đã mấy ngày chưa về.
Vừa vặn Cửu Trọng Thiên sắp sửa diễn ra yến tiệc bàn đào, Dược Cốc chúng ta phải chuẩn bị cho mỗi vị tiên nhân một viên Ích linh đan.
Công việc luyện đan cực kỳ đồ sộ, ta đành phải dồn hết sự chú ý lên Cửu Trọng Thiên.
Mỗi ngày không phải là vào sâu Dược Cốc hái linh thảo thì cũng là ngâm mình trong phòng luyện đan và luôn chú ý đến lửa lò.
Vì không rảnh bận tâm đến nhân gian, ta ngay cả Nhiếp Chính Vương về phủ lúc nào cũng chẳng hay.
Mãi đến một ngày nọ, hắn sai nha hoàn đến tìm ta, nói là bị thương, gọi ta qua giúp băng bó chút.
Ta thấy nha hoàn kia vẻ mặt khẩn trương nên không dám chậm trễ chút nào, tách một phần thần thức đến phàm trần, cầm hòm thuốc chạy thẳng sang phòng bên cạnh.
Ta vừa đẩy cửa ra, đã ngửi thấy một mùi m.á.u tanh thoang thoảng, nhìn sang chỗ ngồi trên sập, tay áo bên trái của Nhiếp Chính Vương đã bị m.á.u thấm đẫm, m.á.u tươi theo ngón tay hắn nhỏ giọt xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyen-cung-nang-ben-nhau-doi-doi-kiep-kiep/chuong-3.html.]
“Sao lại thế này?”
Ta vừa hỏi vừa lấy đồ từ hòm thuốc ra, đang định cắt mở chỗ quần áo ở vết thương của hắn cho dễ làm sạch thì bị hắn ngăn lại.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ta, hắn quay mặt đi nói: “Không cần phí sức, bổn vương tự cởi là được.”
Hắn nói rồi cởi dây lưng, cởi xuống từng lớp áo, để lộ thân trên rắn chắc.
Sau đó cổ hắn đỏ lên rồi thúc giục ta: “Được rồi, ngươi có thể xử lý vết thương rồi.”
Ta lén nhìn những khối cơ bắp rõ nét kia thêm vài lần rồi mới nhìn vết thương trên vai hắn.
Thịt da lật ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ.
Hắn tự mình lấy một mảnh vải cắn vào, gật đầu ra hiệu cho ta tiếp tục.
Chỉ trong chốc lát làm sạch vết thương, hắn đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn không hề rên lấy một tiếng.
Ta bất giác thả nhẹ động tác, đồng thời lén thi triển một chút pháp thuật giúp hắn giảm đau.
Sau khi xử lý xong vết thương, đến khi băng gạc cho hắn thì ta mới nhận ra tay ta đang run dữ dội.
Nhiếp Chính Vương cũng phát hiện ra điểm này.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta rồi khàn giọng nói: “Nàng vất vả rồi, bản vương không muốn quá nhiều người biết chuyện này, suy đi tính lại, chỉ nghĩ đến nàng.”
Hơi ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay vì quá chuyên chú mà hơi lạnh của ta dần ấm lại.
Ta chớp chớp đôi mắt khô khốc, khẽ đáp một tiếng “Ừm”.
Ta nhìn kỹ lại vết thương của hắn, một vết sẹo cực nhạt thu hút sự chú ý của ta.
Không, không chỉ một vết.
Có vết nối liền từ vai trái xuống ngực, cũng có những vết chồng chéo dày đặc trên lưng, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện những vết sẹo nhạt màu trắng bệch này.
Hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?
Ta bất giác đưa tay vuốt ve, nhất thời không nói nên lời.
Nhiếp Chính Vương rũ mi nhìn động tác của ta, trầm mặc giây lát rồi nói: “Vết này, là do lúc ta còn nhỏ không chịu làm ngựa cho nhị ca cưỡi, bị huynh ấy dùng chủy thủ đâm.”
Hắn nắm tay ta đặt lên vết sẹo dài nơi ngực: “Vết này là vết thương để lại từ sáu năm trước khi ta dẫn binh xuất chinh. Người Bắc Hoang thiện chiến, loan đao trong tay bọn họ càng là vũ khí sắc bén phá giáp. Năm đó ta bị chủ tướng Bắc Hoang đánh văng khỏi lưng ngựa, suýt bỏ mạng sa trường, là huynh đệ tốt cùng ta kề vai sát cánh sinh tử nhiều năm cứu ta, ta mới có thể sống sót đến tận bây giờ.”
Hắn hơi cúi người, để lộ ra những vết sẹo nhỏ li ti dày đặc trên lưng trước mắt ta: “Những vết này là nương ta dùng roi có gai quất ra từng nhát một. Bà ấy hận ta không biết cách lấy lòng phụ hoàng, hận ta không thể khiến ánh mắt phụ hoàng dừng lại trên mẫu tử chúng ta, hại bà ấy ngày ngày phòng không chiếc bóng, chẳng thể ngẩng đầu lên trước mặt các phi tần khác.”
Ta im lặng vuốt ve những dấu tích nhạt nhòa theo năm tháng ấy, nội tâm đã vô cùng nổi loạn.
Nhiếp Chính Vương dường như nhận ra nên không còn giới thiệu lai lịch các vết sẹo khác nữa mà nắm lấy tay ta, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay ta như thể đang an ủi.
“Những vết còn lại, sau này nếu nàng còn muốn biết, ta sẽ kể lại lai lịch của chúng cho nàng nghe, được không?”
Ta khẽ nắm chặt lấy đầu ngón tay hắn, ngước mắt nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau: “Được.”
Đôi mắt phượng hàm tình của hắn hơi cong lên theo câu trả lời của ta, trong đôi đồng tử màu hổ phách nhạt lướt qua một tia sáng lung linh.
Chỉ một ánh mắt, đã dễ dàng khiến tim ta đập loạn.
10
Sau đêm đó, quan hệ giữa ta và Nhiếp Chính Vương đã ấm lên không ít.
Không chỉ quan hệ, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên không ít.
Mỗi lần ta ôm hòm thuốc qua băng vết thương cho hắn, hắn đều tự giác cởi trần nửa thân trên, chờ ta thay thuốc cho.
Khi thoa thuốc, cơ bắp dưới tay ta như khẽ giật theo mỗi lần chạm vào, khiến ta vô cùng nghi ngờ đây có phải là hắn cố ý không.
Ta thoa thuốc xong, hắn lại lấy lý do vết thương cũ bỗng nhiên ngứa ngáy, muốn ta bôi thuốc trị sẹo lên từng vết sẹo cũ kia.
Sau một hồi giày vò, lưng ta đẫm mồ hôi vì sờ mó đã đời, còn Nhiếp Chính Vương dù ngồi thẳng thắn nhưng cũng nóng đến mức toàn thân ửng lên một tầng đỏ nhạt.
Hắn thỉnh thoảng sẽ ở lại dùng bữa tối cùng ta nhưng đa phần thời gian đều không có ở phủ, bận rộn chính sự trên triều đình.
Ta vừa hay tranh thủ những lúc rảnh rỗi này quay về Cửu Trọng Thiên tham gia tiệc bàn đào.
Thuở trước ta sẽ vì muốn đích thân giao Ích linh đan đến tay Vô Trầm Thượng Tiên mà tự mình hăng hái ôm mấy trăm viên đan dược đi một vòng quanh yến tiệc.
Chuyện ta thầm mến Vô Trầm Thượng Tiên, cả Cửu Thiên cảnh không ai không biết.
Thế nên khi phát đan dược, luôn có vài vị Thượng Tiên lấy chuyện ta thầm mến y ra trêu đùa.
Mỗi lần như vậy, y luôn mặt lạnh như sương, mắt lạnh như băng, không cười nói gì cả: “Không thể nói năng bừa bãi, vô cớ hủy hoại thanh danh người khác.”
Rồi sau đó, y hòa hoãn nhìn ta, ôn tồn xin lỗi: “Bọn họ ăn nói không kiêng dè, Ôn Lê tiên tử đừng để trong lòng.”
Kỳ thực từ ban đầu ta đã rất rõ.
Một nhân vật thanh phong tề nguyệt như vậy, chính là sự tồn tại mà một Dược Tiên nhỏ bé như ta khó lòng với tới.
Trông y cách ta quá xa vời, cho dù ta dốc hết tâm sức đứng trước mặt y, chỉ cần một ánh mắt không buồn không vui thôi cũng khiến khoảng cách giữa chúng ta tựa như muôn trùng núi biển.
Hoa tươi vẫn là nở trên đỉnh núi cao mới là đẹp nhất.
So với y, vẫn là Nhiếp Chính Vương ở nhân gian sinh động hơn đôi chút.
Không biết bây giờ hắn đã về phủ chưa.
Ta đẩy việc phát đan dược sang một bên, chống tay lên án thư ngẩn người, cả đầu đầy những chuyện ở nhân gian, đến nỗi Vô Trầm Thượng Tiên tới trước mặt lúc nào cũng không hay.
Mãi đến khi Lão Dược Tiên bên cạnh đẩy ta một cái, ta mới hoàn hồn.
Dù đã quyết định không còn ôm suy nghĩ viển vông về Vô Trầm Thượng Tiên nữa nhưng khi đối diện với đôi mắt nhạt màu gợn sóng nước của y, ta vẫn cảm thấy căng thẳng.
“Thượng tiên tìm tiểu tiên có việc gì không?”
Ta vừa dứt lời, lão già bưng luôn chiếc ấm ngọc trên án đi tìm bạn già uống rượu mất rồi.
Chỉ còn lại ta và Vô Trầm Thượng Tiên bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Trước đây đều là ta chủ động tìm đến y, lần này Vô Trầm Thượng Tiên phá lệ chủ động lại khiến ta vô cùng khó hiểu.
Nếu ta không nhớ nhầm, gần đây hình như không trêu chọc gì đến y thì phải?
Lẽ nào là lần vô ý mạo phạm trước đó, khiến y nghĩ thông suốt rồi?
Không đợi ta hỏi, Vô Trầm Thượng Tiên đã lên tiếng trước: “Ích linh đan lần này còn dư không?”
“Hả?” Ta chưa kịp phản ứng lại: “Ích linh đan mỗi người một viên, tiểu tiên đã kiểm kê mấy lần rồi, sẽ không sai đâu.”
Hàng mi dài của y khẽ chớp, mày mắt thanh tú nhiễm lên đôi chút bối rối: “Nếu vậy, là bổn quân đã quấy rầy rồi.”
Ta thấy Vô Trầm Thượng Tiên định rời đi thì trong đầu bỗng lóe lên vẻ mặt lén lút lúc Lão Dược Tiên rời khỏi trước đó, tức khắc hiểu ra.
Hóa ra là lão già kia cố tình không đưa Ích linh đan cho Vô Trầm Thượng Tiên, để tạo cơ hội cho hai chúng ta ở riêng.
Cái lão già này, miệng thì khuyên ta từ bỏ, sau lưng lại lén làm công việc của Nguyệt Lão hả.
Áo trắng trước mắt phấp phới, ta vội đưa tay túm lấy vạt áo Vô Trầm Thượng Tiên: “Tiểu tiên chợt nhớ ra, Dược Cốc còn dư một ít, Thượng tiên chờ chút, tiểu tiên đi rồi về ngay.”
“Bản quân không thích ồn ào, có thể đi cùng không?”