Nguyện cùng nàng bên nhau đời đời kiếp kiếp - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:11:10
Lượt xem: 271
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Ta trên Cửu Trọng Thiên tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến ta nhất thời ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình vẫn đang mơ.
Màn the không gió mà bay, nam tử bên cạnh trâm ngọc cài hờ, hàng mi dày rũ nhẹ, sở hữu một dung nhan khiến ta mê đắm.
Ta không khỏi cảm thán lần nữa sự si tình của bản thân, ngay cả trong mơ cũng chỉ mơ thấy mỹ nam tử như Vô Trầm Thượng Tiên.
Thế nhưng ta rất nhanh đã nhận ra điều bất thường.
Có một luồng linh lực cường đại đang cuồn cuộn không dứt chảy vào trong cơ thể từ cổ tay ta, dường như đang dò xét tình trạng linh mạch của ta.
Động tác cúi đầu nhìn cổ tay của ta kinh động tới y, y chậm rãi ngước mắt, giữa chân mày thấp thoáng nét ưu sầu.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc này, ta không phải đang mơ!
Nhưng vì sao ta lại nằm trong phòng Vô Trầm Thượng Tiên?
Theo lý mà nói, bản thể và phân thân cộng cảm, ta không thể nào không nhận ra tình hình trên Cửu Trọng Thiên.
Trừ khi...
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, một ý nghĩ táo bạo hình thành trong đầu ta.
Là Vô Trầm Thượng Tiên bế ta vào ư?
Còn dùng đúng tư thế mà Nhiếp Chính Vương bế ta lúc nãy nên mới khiến ta không kịp thời phát hiện biến cố trên Cửu Trùng Thiên.
Ta không dám tưởng tượng, nếu lúc đó sự chú ý của ta ở phía Cửu Trùng Thiên đây, sẽ vui sướng đến mức nào.
"Ôn Lê tiên tử?"
Vô Trầm Thượng Tiên gọi mấy tiếng, ta mới hoàn hồn lại.
Ánh mắt giao nhau, y thu hồi ngón tay đang hờ hững đặt trên cổ tay ta, trầm giọng nói: "Linh lực trong cơ thể ngươi vì sao lại loãng thế này?"
Ta há miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Ta chưa nghĩ ra lý do, chẳng lẽ lại thành thật nói rằng mình nặn ra một phân thân rồi chuyển phân nửa linh lực sang đó ư?
Y thấy ta há miệng không nói, bèn không hỏi thêm nữa, từ trong n.g.ự.c áo lấy ra một chiếc bình sứ đặt vào lòng bàn tay ta, nói: "Viên Đại bổ đan dược này ngươi cứ giữ lại đi, bản quân chỉ bị tổn thương một chút nguyên khí, không có gì đáng ngại."
Ta ngơ ngác nhìn chiếc bình quen thuộc trong lòng bàn tay, tâm trạng có hơi sa sút.
Thứ mình tặng lại bị người ta trả về ngay trước mặt, điều này khác gì việc thổ lộ lòng mình rồi bị khéo léo từ chối đâu?
Ta ai oán nhìn Vô Trầm Thượng Tiên một cái, phát hiện y cũng đang nhìn ta.
Nhất thời nét buồn bã tan biến sạch, sự tha thứ lại đơn giản như luyện đan dược vậy.
Ta bình ổn suy nghĩ sau khi bước xuống từ sập, hành lễ với Vô Trầm Thượng Tiên rồi nói: "Đa tạ Thượng tiên đã quan tâm, tiểu tiên xin cáo lui."
Ta xoay người rời đi, Vô Trầm Thượng Tiên ở phía sau ta chợt nói: "Tấm lòng lần này của Ôn Lê tiên tử, bản quân đã biết, đa tạ."
Ta dừng bước quay đầu lại, vừa vặn thấy khóe miệng y khẽ nhếch, ý cười như gió xuân lướt qua mặt.
6
Sau khi trở về Dược cốc, cả người ta vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Lão Dược Tiên đang loay hoay với linh thảo mới bồi dưỡng, thấy bước chân ta phiêu đãng, dáng vẻ thần hồn bất định.
Ông tỏ vẻ hiểu rõ, lắc đầu nói: "Lại đ.â.m đầu vào tường lần nữa rồi sao? Lão phu sớm đã nói rồi, dưa ép hái không ngọt, ngươi cố tình không tin!"
Ta liếc ông một cái, xoay người nằm xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, vừa đung đưa chiếc bình sứ trong tay vừa đắc ý nói: "Gì mà đ.â.m đầu vào tường chứ, ông không nhìn thấy đó thôi, lần này Thượng tiên vậy mà lại cười với ta đó."
"Y cười á?" Lão Dược Tiên cắn một miếng linh thảo, vừa nhai trong miệng vừa nói: "Thì thế nào chứ, tất cả tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên đều biết, Vô Trầm tu Vô tình đạo mà phi thăng lên, sao có thể động lòng."
Ông chép miệng, như bị miếng linh thảo trong miệng vả cho một cái mà nhảy dựng lên, miệng chóp chép chẳng nói nổi câu hoàn chỉnh: "Ôi chao, phì, vừa đắng vừa cay, phì phì phì."
"Nếu lão phu, phì, mà nói á, ngươi vẫn nên sớm, phì, c h e c cái ý đó đi, phì phì, đừng có mãi ảo tưởng hão huyền nữa."
Ta bĩu môi, lời ông nói đi vào tai này rồi lọt ra tai khác.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là như thế, Vô Trầm Thượng Tiên tu Vô tình đạo, đã định là không thể có bất kỳ hồi đáp nào cho tình cảm của ta.
Cho nên Lão Dược Tiên nói ta ảo tưởng hão huyền, cũng không phải không có lý.
Nhưng mà, thế thì đã sao?
Ta tuy chỉ là một tiểu dược tiên nhỏ bé, lại có vạn năm tuổi thọ, thời gian đằng đẵng, luôn phải làm điều gì đó để bản thân không phải hối hận.
Lão Dược Tiên còn đang lải nhải ở đó, ta nghe nhiều đến nỗi tai muốn mọc kén đến nơi.
Trong lúc không thể chịu đựng hơn nữa, ta chào Lão Dược Tiên một tiếngrồi tự nhốt mình trong phòng.
Lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Ta tính thử giờ giấc, giờ này ở nhân gian đã là giờ Tuất, chắc hẳn phân thân của ta cũng nên tỉnh lại rồi.
Thế là ta trở về sập ngồi thiền, khoảnh khắc thần thức trở về phân thân, một mùi hương thơm thoang thoảng chợt xộc vào mũi.
Ta bỗng nhiên mở choàng mắt ngồi dậy, men theo mùi hương đi vòng qua bình phong, nhìn thấy chiếc án thư đối diện thẳng cửa phòng đặt một chiếc hộp tinh xảo, còn Nhiếp Chính Vương đang ngồi trước án, nghe tiếng bước chân bèn nhìn sang.
"Ngươi tỉnh rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyen-cung-nang-ben-nhau-doi-doi-kiep-kiep/chuong-2.html.]
Ánh nến mờ ảo làm dịu đi nét mày nơi khóe mắt của Nhiếp Chính Vương, khiến cả người hắn trông ôn hòa hơn rất nhiều.
"Đây là cái gì?" Ta bước đến bên cạnh hắn, hít hà mấy cái: "Thơm quá đi mất."
Hắn khẽ nhướng mày, mở chiếc hộp ra rồi lấy mấy đĩa đồ ăn: "Đây là bữa tối bản vương cho người mang đến."
Ta nhìn chằm chằm bàn đầy những đĩa thức ăn bày biện tinh tế, chiếc đũa gỗ trong tay không tự chủ được mà gắp lấy một viên thịt viên bỏ vào miệng.
Nước sốt bên trong viên thịt trào ra trong miệng, mùi vị vừa lạ lẫm lại vừa tuyệt vời lan tỏa khắp khoang miệng.
Là một người từ trước đến nay chỉ nếm mùi thảo dược như ta, lần đầu tiên được nếm trải những mùi vị ngoài chua cay đắng, bèn vô thức ăn vội vàng hơn một chút.
Nhiếp Chính Vương đặt chén trà trong tay xuống rồi nói: "Ăn chậm lại đi, chẳng ai tranh với ngươi đâu."
Ta ngoan ngoãn gật đầu rồi tiếp tục ăn, ăn và ăn.
Cho đến khi ta ăn đến cuối cùng, Nhiếp Chính Vương im lặng, xoay xoay chén trà trong tay rồi kỳ lạ nhìn ta.
Mãi đến khi ta đặt đũa xuống, hắn mới lên tiếng: "Ngươi đã không ăn thứ gì trong bao nhiêu ngày rồi?"
Ta biết trả lời vấn đề này thế nào đây...
Nếu cứ nhất thiết phải tính kỹ thì từ lần trước ăn quả đào ở tiệc bàn đào cho đến nay cũng đã một trăm năm rồi nhỉ.
Ánh mắt ta né tránh, bịa chuyện nói: "Ta mỗi ngày đều ăn một bữa, có vấn đề gì sao?"
Ta tưởng mình trả lời hoàn hảo không chê vào đâu được, kết quả ánh mắt Nhiếp Chính Vương càng thêm kỳ quái.
Đang lúc ta chẳng hiểu gì thì bỗng nghe hắn nghiêm túc nói: "Ngươi vậy mà lại phải chịu đãi ngộ bất công thế này trong phủ của bản vương sao? Ngươi yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa."
"Bản vương sẽ dặn dò xuống dưới, mỗi ngày ba bữa cơm đều làm thành hai phần mang đến."
Hắn nói xong thì dời ánh mắt đi, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Cứ coi như là quà cảm tạ vì ngươi đã lấy thân che chắn cho bản vương đi. Ngoài chuyện này ra, nếu ngươi cần gì cứ việc mở miệng nói."
Ta gật đầu, vẫn còn đang ngẫm lại lời hắn vừa nói.
Thì ra ở nhân gian phải ăn ba bữa một ngày, thảo nào vừa nãy ánh mắt hắn lại kỳ lạ như vậy.
Ta ngẫm kỹ lại rồi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng: "Một phần hai... Có phải hơi nhiều rồi không?"
Nhiếp Chính Vương hiển nhiên nói: "Không nhiều, hai người ăn vừa vặn đủ thôi mà."
"Hai người?" Ta chỉ chỉ vào bản thân rồi do dự nói: "Ý của Chủ thượng là gì?"
"Bản vương thưởng phạt phân minh, hôm nay ngươi có công hộ chủ. Sau này không cần ở phòng chung nữa."
"Trong phủ vừa khéo có một gian tẩm thất bỏ trống, không xa chỗ bản vương ở. Ngươi cứ ở lại đây, bản vương cũng tiện đảm bảo an nguy cho ngươi."
Ta há miệng, lời trong lòng suýt nữa bật thốt ra ngoài: "Nhưng mà..."
Đối tượng bị ám sát là ngươi, ta càng ở gần ngươi chẳng phải c h e c càng nhanh hơn sao?
Thế nhưng những lời phía sau trong lòng lại bị ta nuốt ngược vào bụng sau khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ lén nhìn qua của Nhiếp Chính Vương.
7
Đêm đó sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi, ta mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài dạo chơi một vòng.
Ai ngờ vừa mở cửa, bỗng thấy vài chục thị vệ chắn ngang cửa, nghe thấy động tĩnh mở cửa đều đồng loạt nhìn về phía ta.
Chân vừa bước ra của ta lơ lửng trên ngưỡng cửa, không biết nên tiến hay nên lùi.
Nha đầu nhỏ canh cửa đỡ lấy ta rồi giải thích: "Ôn tiểu thư đừng sợ, tất cả những điều này đều là Chủ thượng dặn dò, ngài lo lắng cho an nguy của tiểu thư, bèn phái một ít thị vệ đến trông đêm cho tiểu thư."
Ta chỉ vào căn phòng bên cạnh đang sáng đèn rồi nói: "Đừng nói với ta gian phòng bên cạnh chính là tẩm thất của Chủ thượng nhé."
Nha đầu im bặt, nha đầu lặng im.
Ta lại chỉ chỉ vào khoảng sân trống trước cửa phòng bên cạnh: "Ta xin hỏi một câu, vì sao không có ai canh gác ở đó, ngược lại lại đều đứng gác trước cửa phòng ta? Chẳng phải hơi ngược đời rồi sao?"
Nha đầu lắc đầu: "Chủ thượng võ công cái thế, từ trước đến nay không cần có người canh đêm."
Ta nhắm nghiền mắt lại, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Nha đầu là người thẳng tính, nàng ấy nghiêng đầu hỏi: "Ôn tiểu thư, ngài muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm sao?"
Vốn dĩ là thế nhưng giờ lại không chắc nữa rồi.
Khu vườn có vài chục người cùng đi dạo, dường như hơi quá đông đúc.
Cảnh tượng đẹp đẽ quá, ta không dám nghĩ thêm nữa.
Thế là ta, người đã đứng ở thế kim kê độc lập hồi lâu, rút chân trở lại vào trong ngưỡng cửa rồi nói: "Đêm nay ánh trăng mờ ảo, tầm nhìn không rõ ràng, không tiện ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Ta cứ đi lại vài bước trong phòng là được rồi."
Dưới ánh mắt khó hiểu nhưng cung kính của nha hoàn, ta đóng cửa phòng lại rồi xoay người nằm trở lại trên chiếc giường rộng rãi mềm mại.
Đương nhiên, nhàn rỗi là chuyện không thể nào nhàn rỗi được.
Ta thi triển một ít pháp thuật, lén nhìn một cái tình hình bên phòng cạnh qua tường.
Ta chỉ một cái nhìn đã đỏ bừng cả mặt rồi thu hồi pháp thuật lại.
Nhiếp Chính Vương mặc y phục nửa vời, để lộ bộ n.g.ự.c cường tráng, đang bôi thuốc cho vết thương kiếm trên người.
Ta tuy luôn tìm đủ mọi cách để chiếm tiện nghi nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ nửa thân trên trần trụi của hắn.
Làm sao đây, hình như càng thèm hơn rồi.