Nguyện cùng nàng bên nhau đời đời kiếp kiếp - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:10:48
Lượt xem: 277
1
Ta si tình với Vô Trầm thượng tiên suốt mấy trăm năm, vậy mà chàng vẫn chẳng mảy may lay động.
Chàng thanh tâm quả dục, như đóa hoa nơi đỉnh núi cao, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chạm vào.
Lâu dần, ta cũng mất dần ngọn lửa nhiệt huyết ban đầu với vị mỹ nam tử ấy.
Dù mỗi lần gặp mặt vẫn không nhịn được muốn “liếm” một cái nhưng được đến gần ngắm vẻ đẹp ấy đủ khiến ta vui vẻ cả ngày, cũng không uổng công.
Trong chuỗi ngày cô đơn triền miên, ta đưa ra một quyết định táo bạo.
Nếu ánh trăng sáng trong lòng không thể khinh nhờn, vậy tại sao không tìm một nốt ruồi son dễ dãi nơi trần thế để thỏa mãn bản thân?
Ta nổi cơn dại trai rồi thì làm là làm ngay.
Ngay hôm đó, ta tạo ra một phân thân hạ phàm, bắt đầu tìm kiếm trong biển người một nam nhân khiến tim ta rung động.
Không phụ lòng người có tâm, vào ngày thứ hai kể từ khi Vô Trầm thượng tiên bế quan, ta gặp được người ấy ở nhân gian, người khiến tim ta đập loạn nhịp.
Hắn có bảy phần giống Vô Trầm thượng tiên, ba phần còn lại là khí chất lạnh lùng ngạo nghễ không giận mà uy nghiêm, hoàn toàn khác với sự cao nhã thanh đạm của thượng tiên.
Ta lợi dụng pháp thuật, nhanh chóng biết được hắn là Nhiếp chính vương đương triều rồi thuận lợi trà trộn vào vương phủ, làm lại nghề cũ ở cửu thiên giới, đó là dược sư.
Mỗi khi hắn có mặt trong phủ, ta thường lấy cớ “lao lực quá độ, cần kê đơn thuốc bổ đúng bệnh” để thường xuyên bắt mạch, sờ xương, sàm sỡ từ trên xuống dưới.
Tuyệt vời làm sao!
Là thần tiên, ta chẳng biết sợ hãi là gì.
Vì thế, mỗi lần đối diện đôi mắt sâu thẳm âm u của hắn, ta đều mỉm cười ngọt ngào, trong lòng thì thầm tán thưởng vẻ đẹp này.
Có lúc không kìm được, những lời trần trụi cứ thế bật ra: "Chân mày như tranh vẽ, ánh mắt như sao sáng, tuyệt diệu thay."
Nhiếp chính vương đang uống thuốc bổ ta dâng thì ho sặc dữ dội.
Ta vội vàng tiến lên vỗ lưng hắn, tiện thể sờ một cái vào cơ lưng rắn chắc.
Tuyệt quá đi!
Nhiếp chính vương ngừng ho, ngẩng lên nhìn ta, nơi khóe mắt đỏ lên, ánh mắt rưng rưng khiến ta sững sờ nhìn ngây ngốc.
Khoảnh khắc ấy, thật khó gặp trong đời.
Huống chi gương mặt trước mắt lại là gương mặt của ánh trăng trắng trong lòng ta, khiến ta tức khắc cảm thấy tội lỗi tràn đầy.
Đến mức hắn nói gì, ta hoàn toàn không nghe lọt tai.
Đến khi hoàn hồn, hắn đã ném bát thuốc xuống đất.
Một vài giọt thuốc b.ắ.n vào vạt váy trắng tinh của ta, ta cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ, không nói lời nào.
Cung nữ ngoài cửa vội vàng bước vào, ngồi xổm dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn.
Ta chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhìn sang Nhiếp chính vương, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta, vẻ mặt khó xử.
Không lẽ hắn đang giận vì ta vừa rồi sàm sỡ hắn?
Ta đang chuẩn bị chuồn êm thì nghe hắn trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi nói gì?”
“Hử?” Lúc này ta mới nhận ra mình đã lỡ miệng nói ra lời trong lòng.
Nhìn vẻ mặt u ám của hắn, ta liền xoay chuyển tình thế, nở nụ cười đã luyện tập nhiều lần, khen hắn từ đầu tới chân một lượt.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp chính vương đỏ mặt cắt ngang lời tán tụng, đuổi ta ra khỏi phòng, chuyện này mới tạm kết thúc.
Vì chuyện đó, ta đã tự kiểm điểm sâu sắc bản thân nhất định không thể tưởng tượng Nhiếp chính vương thành Vô Trầm thượng tiên được.
Đó không chỉ là bất công với Nhiếp chính vương mà còn là bất kính với Vô Trầm thượng tiên.
2
Sau khi hạ quyết tâm, ta đã thu liễm mấy ngày, không chủ động tìm Nhiếp Chính Vương.
Mà ta buông lỏng ý thức phân thân, đưa chú ý chính trở về bản thể.
Nghe nói Vô Trầm Thượng Tiên xuất quan, ta vội vàng không ngơi nghỉ cầm lấy tuyệt phẩm đan dược tốt nhất trong Dược Điện, thẳng tiến Ngọc Thanh Cung.
Vô Trầm Thượng Tiên dường như đã tổn thương một chút nguyên khí trong lần bế quan này, cả người trông hơi uể oải.
Ta xót xa vô cùng, vội vàng tiến lên chuẩn bị dâng đại bổ đan dược.
Ngay lúc này, Nhiếp Chính Vương bên nhân gian đột nhiên triệu ta đến, nói rằng cơ thể hơi không khỏe.
Bản thể ở Cửu Trọng Thiên của ta bước chân khựng lại, thả chậm lại, để phân thần đi ứng phó tình huống đột ngột ở nhân gian.
Thần thức trở về nhân gian, ta vác hòm thuốc vội vàng đến phòng của Nhiếp Chính Vương, liếc mắt một cái đã thấy hắn nằm trên giường sập, hai mắt nhắm chặt.
Ta kinh hãi lớn, chạy chậm tới, vừa đặt hòm thuốc xuống chuẩn bị bắt mạch.
Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên mở mắt, tay bắt ngược giữ chặt lấy tay ta, ấn ta ngã xuống sập mềm.
Hắn chống một tay bên mặt ta, tay kia giữ lấy eo ta rồi giọng nói từ tính mê người vang lên: "Bản vương không tìm ngươi, ngươi thật sự sẽ không đến sao?"
"Ôn Lê, ngươi có không có kiên nhẫn thì cũng thật không sáng suốt."
Quá...... Quá gần rồi......
Nhiếp Chính Vương anh tuấn bức người, cộng thêm tư thế ám muội này, khiến ta nhất thời mất đi lý trí.
Ta gần như lẩm bẩm nói: "Mấy ngày không gặp, nhớ chàng như phát cuồng."
Nhiếp Chính Vương sững người, vẻ mặt đột nhiên biến đổi khôn lường.
Đầu tiên là một tia vui sướng, sau đó là chút nghi hoặc, cuối cùng vậy mà lại biến thành tức giận.
Hắn dùng sức mạnh bạo ở eo ta, nheo đôi mắt phượng cắn răng nói: "Chưa từng có ai dám nói lời như vậy trước mặt bản vương, ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế này, ngược lại khiến bản vương có chút nghi ngờ ngươi có thật lòng không."
Eo là nơi mẫn cảm nhất của ta, Nhiếp Chính Vương siết một cái, khiến ta nhất thời mềm nhũn cả người.
Mà bản thể ở Cửu Trùng Thiên trên kia cũng mềm cả chân, ngã nhào vào lòng Vô Trầm Thượng Tiên, tay không lệch chút nào mà đặt đúng lên cơ bụng của y.
Thượng Tiên nhíu mày, vành tai ửng đỏ: "Ngươi không được vô lễ."
Ngữ khí bình thường nhưng lại không đẩy ta ra.
Ơ? Cái phản ứng này, chẳng lẽ có chuyện tốt?
3
Ta đang miên man suy nghĩ, bên Nhiếp Chính Vương lại không cho ta thời gian phân thần.
Hắn thấy ta không nói lời nào thì thu mày đứng dậy, kéo ta vào lòng, một tay kéo tay ta đặt lên n.g.ự.c hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguyen-cung-nang-ben-nhau-doi-doi-kiep-kiep/chuong-1.html.]
"Thôi được rồi, không dọa ngươi nữa. Lại đây, xem xem gần đây Bản vương nên uống thuốc gì."
Hắn đối diện với ánh mắt ta trong khoảnh khắc rồi lập tức dời tầm mắt đi, mím chặt môi mỏng khẽ hừ một tiếng: "Ngươi đừng hiểu lầm, gần đây chính sự bận rộn, bản vương đã mấy ngày không chợp mắt, bởi vậy mới gọi ngươi đến."
Ta liên tục gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
Mỹ nam chủ động cầu chẩn, ta còn giữ kẽ thì thật bất lịch sự.
Thế là ta làm bộ làm tịch ấn ấn vào n.g.ự.c hắn, gật đầu nói: "Tim Chủ thượng đập mạnh mẽ hữu lực, ngoài việc hơi nhanh hơn ngày thường một chút, không có gì bất thường."
Ta vừa nói vừa kéo dãn khoảng cách, bắt mạch cho hắn.
Ta nhân cơ hội này chuyển thần thức về bản thể, cảnh tượng trước mắt chuyển đổi, ta còn chưa hoàn hồn sau chuyển biến, ngón tay đã theo thói quen ấn hai cái.
Hai người đều sững sờ.
Vô Trầm Thượng Tiên khẽ mở hai mắt, âm tiết tràn ra từ khóe môi: "Ngươi..."
Ở nhân gian ta có thể ỷ vào thân phận thần tiên mà làm càn nhưng ở Cửu Trọng Thiên, ta chỉ là một Dược Tiên nhỏ bé, mặc người định đoạt.
Huống chi Cửu Trùng Thiên có một quy củ, dĩ hạ phạm thượng thì phải chịu lôi phạt.
Ta nghĩ đến đây thì vội vàng đứng dậy, hai tay dâng lên tuyệt phẩm đan dược trong tay, thấp thỏm nói: "Thượng Tiên xin bớt giận, tiểu tiên gần đây luyện đan hơi mệt mỏi nên mới không cẩn thận mạo phạm Thượng Tiên..."
"Đây là đại bổ đan tiểu tiên vừa luyện thành, Thượng Tiên dùng xong có thể khôi phục hơn nửa nguyên khí."
Ta vùi đầu nên không thấy được vẻ mặt của Vô Trầm Thượng Tiên.
Nửa khắc sau, tay ta bỗng nhẹ đi, là Vô Trầm Thượng Tiên đã lấy đan dược đi, y nói: "Không sao, bản quân không có ý trách tội. Nếu cơ thể đã không khỏe, Ôn Lê tiên tử vẫn nên về sớm đi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa định cáo lui để chuyên tâm ứng phó bên Nhiếp Chính Vương thì đã xảy ra chuyện.
Trên vai đột nhiên cảm nhận được một trận đau đớn, ta vô thức giơ tay sờ nhưng lại không sờ thấy gì.
Ta nghĩ đến phân thân có thể cùng ta cộng cảm kia.
Nhân gian xảy ra chuyện rồi sao?
4
Ta nhịn đau rời khỏi Ngọc Thanh Cung, tìm một gốc cây gần đó ngồi xuống.
Thần thức trở về nhân gian, đập vào mắt là một mảnh m.á.u đỏ.
Dưới đất nằm một đống người mặc y phục đen che mặt, còn có mấy kẻ y phục đen đang xông tới gần Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương che chắn cho ta ở phía sau, vung kiếm hoa c.h.é.m những kẻ gian ác kia dưới lưỡi kiếm.
Ta nhân cơ hội sờ lên chỗ đau, mới phát hiện vai mình bị một mũi tên xuyên thủng, thảo nào đau đến vậy.
Pháp lực của phân thân sẽ suy yếu đi hơn nửa nên không thể khiến vết thương tức khắc lành lại.
Bởi vậy ta chỉ có thể nén đau rút mũi tên ra rồi thi pháp cầm máu.
Ta làm xong hết thảy thì nhích ra phía sau nhường chỗ cho họ đánh nhau, cố gắng khiến mình trông không quá lộ liễu.
Dẫu sao thần tiên không thể can dự vào sinh tử của người phàm, điều ta có thể làm chỉ có khoanh tay đứng nhìn.
Ta ngược lại không lo lắng an nguy của Nhiếp Chính Vương này, nhìn kiếm pháp thành thạo của hắn kìa, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.
Thị vệ Vương phủ tới muộn, khống chế những kẻ áo đen còn lại xuống đất.
Nhiếp Chính Vương ném thanh kiếm vẫn còn nhỏ m.á.u trong tay cho thị vệ, không vui nói: "Các ngươi là muốn Bản vương c h e c rồi mới đến ư?"
Các thị vệ cúi đầu, thị vệ dẫn đầu hành lễ nói: "Chủ thượng thứ tội, chúng thuộc hạ khi đến bị một đám thích khách cản chân, cứu giá chậm trễ, xin Chủ thượng trách phạt."
Nhiếp Chính Vương quét mắt nhìn quanh một lượt, rõ ràng chỉ là một phàm nhân không có pháp thuật nhưng uy áp quanh thân lại mạnh mẽ đến nỗi khiến ta cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Chỉ thấy hắn trầm mặc nửa khắc, sau đó vẫy tay cho tất cả lui xuống: "Giải thích khách xuống, dọn dẹp nơi này sạch sẽ xong thì tự đi lĩnh phạt."
"Rõ!"
Nhiếp Chính Vương nói xong thì đi về phía chỗ ta ẩn mình.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn vết m.á.u trên vai ta, có chút ngoài ý muốn nói: "Ngươi tự mình rút mũi tên ra sao?"
Ta gật đầu, đau đến mức mày giật liên hồi.
Nhiếp Chính Vương lại gần hơn để xem xét vết thương của ta, ta nhìn chằm chằm sống mũi cao thẳng của hắn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy giọng nói nghi hoặc của hắn: "Không chảy nhiều máu, chỉ là vết thương ngoài da?"
"Nhưng bản vương tận mắt thấy ngươi bị mũi tên xuyên thủng vai, vết thương như vậy không lẽ chỉ chảy chút m.á.u này?"
Hắn vừa nói, ánh mắt chợt sáng lên: "Chẳng lẽ…"
Thế nhưng ta không chờ hắn nói xong, đã thu hồi pháp thuật.
Máu ở chỗ vết thương lập tức chảy như suối, chớp mắt đã thấm đỏ vạt áo.
Tay Nhiếp Chính Vương vừa định thu về bỗng khựng lại, sắc mặt tức khắc trở nên ngưng trọng.
Hắn bế ngang ta lên, bước chân như gió đến một gian phòng bài trí xa hoa khác rồi cho gọi Ngự y đã nhàn rỗi từ lâu.
Vì vết thương ở vị trí khá riêng tư, Ngự y kê ít thuốc bôi ngoài và thuốc uống xong thì rời đi.
Để lại ta cùng Nhiếp Chính Vương nhìn nhau.
Ta có gan "háo sắc" đến mấy, cũng không thể để Nhiếp Chính Vương bôi thuốc cho ta được?
Ta trầm ngâm, uyển chuyển nói: "Chủ thượng, bên thích khách có phải nên thừa thắng xông lên, thẩm vấn cho kỹ một chút?"
Nhiếp Chính Vương dường như không nghe ra ẩn ý của ta, lắc đầu nói: "Bên đó không vội, xác nhận ngươi không có vấn đề gì rồi đi cũng không muộn."
Ta: "......"
Ta thấy Nhiếp Chính Vương sừng sững đứng yên đó thì bắt đầu cởi dây lưng.
Ta cởi được một nửa, Nhiếp Chính Vương không tự nhiên dời ánh mắt đi, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Cởi y phục."
"Ngươi nói gì?"
"Ta nói ta đang cởi y phục, chuẩn bị bôi thuốc cho vết thương."
Ta kéo rộng vạt áo, để lộ vết thương m.á.u thịt be bét trông thật đáng sợ rồi dùng khăn tay lau sạch vết m.á.u xung quanh.
Trong tầm mắt còn sót lại, thân hình Nhiếp Chính Vương khẽ lay động một chút, hắn chạm nhẹ lên chóp mũi, khẽ ho khan một tiếng: "Ngươi cứ tịnh dưỡng cho tốt ở đây đi, bản vương xử lý xong chuyện thích khách rồi sẽ đến thăm ngươi."
Sau khi hắn rời đi, có hai nha đầu bưng chậu nước đi vào, thoăn thoắt làm sạch vết thương rồi bôi thuốc cho ta.
Ta tựa vào đầu giường, dưới tác dụng của hương liệu mà mơ màng buồn ngủ.
Phần lớn linh lực đều dùng vào việc phong bế cảm giác đau đớn mà thần thức lại suy yếu, bèn không sao chống lại được cơn buồn ngủ, thế là chìm vào giấc ngủ sâu.