Người Yêu Của Tôi Là... - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-08-17 02:18:31
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Xuyên đồng ý quá nhanh, đến nỗi Giang Mạt tìm cớ từ chối cũng .
Không cô thực sự từ chối, chỉ là cô kịp chuẩn tinh thần.
Cô luôn cảm thấy… gặp Bùi Xuyên là một việc đáng sợ.
bây giờ cô là chuyện cần nhờ, đối phương đồng ý , nếu cô còn làm bộ làm tịch thì quá đáng.
Vì , tối hôm đó, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Lý Tuyết, Giang Mạt và Bùi Xuyên cùng tại một bàn ăn.
–
Nghĩ rằng đang nhờ vả Bùi Xuyên, Giang Mạt cảm thấy cần thể hiện sự coi trọng cuộc gặp . Cô chọn một nhà hàng đẳng cấp cao nhất trong khả năng tài chính của .
Không chỉ , cô còn đặc biệt mặc một bộ váy hội mà giờ cô luôn cất kỹ, thuê hẳn một chuyên gia trang điểm để chuẩn thật kỹ lưỡng.
Buổi sáng cô đến gặp Bùi Xuyên trong bộ dạng mặt mộc, quần áo thể thao, còn dù gì cũng mặc áo sơ mi và quần tây, qua chỉn chu hơn cô nhiều.
Lần , cô nhất định thể thua kém.
Giang Mạt đến nhà hàng nửa tiếng.
Ngồi trong phòng ăn, cô lặng lẽ suy nghĩ, chuẩn tinh thần và tập lời .
Cô nghĩ đủ loại cách mở lời, tưởng tượng cả những câu trả lời của Bùi Xuyên.
Thế nhưng khi Bùi Xuyên xuất hiện, tất cả những gì cô chuẩn đều tan thành mây khói.
Lý do vì cô sợ hãi Bùi Xuyên, mà là…
Bùi Xuyên mặc một bộ vest xanh đậm cắt may tinh tế, bên trong phối với áo sơ mi đen, cúc áo cùng mở , để lộ chiếc cổ thon dài cùng yết hầu rõ ràng nổi bật.
Đẹp trai. Trong đầu Giang Mạt chợt lóe lên vô từ ngữ để miêu tả, nhưng cuối cùng chỉ còn hai chữ đơn giản: trai.
Trên phố nhiều mặc vest, trong các sự kiện thảm đỏ, các nam nghệ sĩ cũng đều khoác lên những bộ vest. ai thể mặc vest như Bùi Xuyên, cũng ai khí chất như .
Chờ đến khi Bùi Xuyên đến mặt, Giang Mạt mới dậy, khẽ : “Anh… đến .”
Bùi Xuyên biểu lộ gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, đó xuống ghế.
Giang Mạt vẫy tay gọi phục vụ, hiệu đặt menu mặt Bùi Xuyên: “Anh xem ăn gì, cứ gọi tự nhiên.”
Bùi Xuyên liếc cô một cái, chỉ vài món ăn menu, đó đưa cho cô.
Giang Mạt nhận lấy, sang phục vụ : “Tôi gọi giống . Mỗi món làm hai phần là .”
Khi phục vụ rời , Bùi Xuyên mở lời thẳng thắn: “Nói , cô gì với ?”
Giang Mạt cố nhớ những gì nghĩ trong đầu đó: “À… ừm… là như thế …”
Bùi Xuyên thở dài, trong giọng mang theo chút kiên nhẫn: “Nói chuyện khó đến ?”
Giang Mạt gật đầu: “Tôi nhờ giúp một việc. Chuyện khó đến mức… chính cũng thấy quá đáng.”
Bùi Xuyên khẽ nhếch môi vì tức giận: “Nếu thấy ngại đến , thì nhất đừng . Cũng đừng gọi đây làm gì. Giờ hai chúng chung bàn ăn , cô mới thấy ngại ngùng. Chẳng muộn ?”
Ngẫm cũng lý, ăn tối cùng , còn lề mề rõ thì chẳng cả.
Nghĩ , Giang Mạt lấy hết can đảm, chuẩn mở lời thì Bùi Xuyên cất tiếng: “Chẳng qua là giúp cô lên tiếng, đúng ? Chuyện khó, thể giúp cô.”
Giang Mạt ngẩn : “À?” – Nhanh như ?
Bùi Xuyên tiếp tục : “Tôi mâu thuẫn giữa cô và Tuyên Doanh. Thực cũng ưa gì cô . mới mất, ai cũng lấy lý do “nghĩa tử là nghĩa tận” mà né tránh cô . Tôi thì quan tâm những chuyện đó. Tôi thể giúp cô.”
Giang Mạt há hốc miệng kinh ngạc. Cô còn gì hết, mà Bùi Xuyên tự nguyện giúp đỡ. Anh… thực sự nghĩa khí đến ?
Nghĩ đến lý do hai chia tay khi xưa, trong lòng Giang Mạt dâng lên một cảm giác day dứt.
Bùi Xuyên với cô như , mà năm đó cô nhẫn tâm bỏ rơi .
Khi hai đang trò chuyện, đồ ăn dọn lên.
Bùi Xuyên cầm d.a.o nĩa, cúi đầu ăn, một lời.
Giang Mạt một lúc, nhẹ nhàng : “Cảm ơn .”
Bùi Xuyên khẽ , nhưng nụ đó nhạt.
Giang Mạt khó hiểu: “Anh gì ?”
Bùi Xuyên ngừng động tác cắt thịt, ngẩng đầu cô, : “Tôi giúp cô làm rõ mâu thuẫn giữa cô và Tuyên Doanh. Có thể , đây là một sự giúp đỡ lớn, thậm chí thể cứu vãn sự nghiệp của cô. chuyện chẳng mang lợi ích gì cho cả.”
Anh cũng đúng.
Giang Mạt suy nghĩ một chút : “Vậy coi như chuyện nợ một ân tình lớn. Sau nếu việc gì cần giúp, chỉ cần chuyện g.i.ế.c phóng hỏa, nhất định sẽ giúp .”
Bùi Xuyên nhếch môi, nở một nụ khinh thường: “Cô thì thể giúp gì cho ?”
Câu khiến Giang Mạt khó chịu “Anh đừng xem thường khác chứ! Đời cũng gần trăm năm, bây giờ mới qua đến ba mươi năm thôi. Hiện tại giúp gì cho , nhưng ai tương lai thế nào?”
Nói xong câu đó, mặt Giang Mạt nóng lên.
Câu chẳng khác gì câu “chớ coi thường thanh niên nghèo khó” mà mấy trai .
Lúc còn học, chính Bùi Xuyên giúp đỡ cô nhiều. Bây giờ làm , giúp cô vẫn là .
Hồi xưa là “đừng coi thường thanh niên nghèo”, giờ thì là “đừng coi thường thanh niên trưởng thành”, lẽ sẽ là “đừng coi thường trung niên nghèo” hoặc thậm chí “đừng coi thường lão niên nghèo”.
Giang Mạt bổ sung: “Ý là, nếu chuyện gì đó trùng hợp làm mà làm , cứ với . Tôi nhất định sẽ giúp.”
Bùi Xuyên còn vẻ nhạo cô nữa, chỉ hờ hững đáp “Vừa , thực sự một việc nhờ cô làm.”
Giang Mạt lập tức : “Việc gì thế? Anh cứ ! Chỉ cần làm , nhất định sẽ làm.”
Bùi Xuyên thẳng cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô cắt đứt quan hệ với Lục Kinh . Đừng liên lạc với nữa, .”
Lục Kinh? Ai đây?
Giang Mạt cố lục trí nhớ để tìm xem là ai. trong mắt Bùi Xuyên, phản ứng của cô trở thành do dự và miễn cưỡng.
Bùi Xuyên lạnh: “Vừa mới là chuyện gì cũng đồng ý, kết quả một việc đơn giản như cũng suy nghĩ lâu như thế?”
Giang Mạt vội vàng xua tay: “Không ! Tôi chỉ là…”
Không , nếu thêm thì sẽ lộ chuyện mất trí nhớ của cô mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-yeu-cua-toi-la-yjfr/chuong-15.html.]
Cô vội vàng đổi lời: “Được , làm ! Tôi sẽ xóa hết liên lạc với , từ bây giờ sẽ chuyện với nữa.”
Lúc sắc mặt Bùi Xuyên mới dịu một chút: “Vậy thì còn .”
Giang Mạt cầm điện thoại lên, tìm kiếm trong danh bạ WeChat một tên Lục Kinh, xem qua tin nhắn trò chuyện giữa hai .
Nội dung ám và mập mờ. Có thể Lục Kinh chính là bạn trai hiện tại của cô.
Vậy thì… yêu cầu của Bùi Xuyên chẳng là bắt cô chia tay với bạn trai ?
Yêu cầu khiến cô khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Bùi Xuyên giúp cô một việc lớn như , điều kiện đưa là như thế … chăng giữa hai còn chút tình cảm mập mờ nào đó?
dù nữa, cô đồng ý thì làm theo.
Giang Mạt gửi một tin nhắn cho Lục Kinh: “Từ giờ chúng đừng liên lạc nữa.”
Sau đó, cô lập tức chặn và xóa bộ thông tin liên lạc của .
Đợi đến khi cô đặt điện thoại xuống, Bùi Xuyên hỏi: “Xóa xong chứ?”
Giang Mạt gật đầu: “Anh kiểm tra ?”
Bùi Xuyên thoáng qua điện thoại của cô lắc đầu: “Không cần.”
Không hiểu vì , đó bầu khí giữa hai trở nên thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ là vì tâm trạng Bùi Xuyên hơn, Giang Mạt cũng còn thấy áp lực nữa. Cuối cùng, cô cũng thể ăn một bữa cơm ngon lành.
Sau khi ăn xong, Bùi Xuyên hỏi: “Cô lái xe đến ?”
Giang Mạt gật đầu: “Anh thì ?”
“Tôi taxi.”
Giang Mạt ngạc nhiên: “???”
Bùi Xuyên cô: “Sao ?”
“Anh… taxi?” Giang Mạt khó tin. Trong mắt cô, Bùi Xuyên rõ ràng là kiểu vài chiếc siêu xe hàng triệu tệ đậu trong nhà. Sao taxi khi ngoài ăn cơm?
Bùi Xuyên nhíu mày: “Tôi thể taxi ?”
“Có thể!” Giang Mạt gượng: “Đi tự do, thế nào thì thế .”
Bùi Xuyên khẽ “ừ” một tiếng: “Vậy nếu cô lái xe thì tiện thể đưa về nhà luôn .”
Giang Mạt ngẩn , há hốc miệng: “Tôi…”
Bùi Xuyên mất kiên nhẫn: “Sao nữa? Chẳng cô uống rượu ?”
“Không uống… nhưng mà…” Chỉ là cô cảm thấy kỳ quái thôi.
vẻ mặt sắp nổi giận của Bùi Xuyên, Giang Mạt dám thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Được , lấy xe, đợi ở ven đường nhé.”
Thế là trong chốc lát, Giang Mạt biến thành tài xế riêng cho Bùi Xuyên, đảm nhận trách nhiệm đưa về nhà.
–
Trên đường , Lý Tuyết nhịn nữa, liền gửi tin nhắn hỏi: “Bùi Xuyên chịu giúp chị?”
Giang Mạt cảm thấy kỳ quặc. Sao cô trợ lý trông còn giống ông chủ hơn cả cô ?
dù Lý Tuyết cũng lòng , nên Giang Mạt chỉ trả lời ngắn gọn: “Về nhà .”
Nhà của Bùi Xuyên và cô ở hai hướng ngược . Sau khi đưa Bùi Xuyên về đến nơi, Giang Mạt lái xe thêm 40 phút mới về đến nhà .
–
Vừa bước nhà, Lý Tuyết gọi điện ngay: “Chị ơi, thế nào ? Bùi Xuyên đồng ý giúp ?”
“Đồng ý .” Giang Mạt cởi giày đáp: “Còn dễ dàng hơn chị tưởng.”
“Thật á? Chị gì với ?”
“Chị… chẳng gì cả.” Giang Mạt nhớ tình huống lúc đó, chút ngại ngùng: “Chị thấy chuyện khó mở lời, nên cứ vòng vo mãi . đoán ý của chị và chủ động sẽ giúp.”
“Trời đất!” Lý Tuyết kinh ngạc: “Dễ dàng ?”
“Chị cũng thấy đồng ý quá nhanh, khiến chị ngại.”
Lý Tuyết lập tức tỏ vẻ tò mò: “Này chị, liệu vẫn còn tình cảm với chị ?”
“Ừm…” Giang Mạt cũng suy đoán . Cô kể chuyện Bùi Xuyên yêu cầu cô cắt đứt liên lạc với Lục Kinh: “Anh giúp chị một chuyện lớn như , điều kiện đưa chỉ thế.”
“Wow, ôi trời ơi…” Lý Tuyết bắt đầu trêu chọc: “Một ‘bạn trai tin đồn’ mà cũng khiến ghen đến thế, chứng tỏ vẫn còn thích chị lắm!”
Câu khiến Giang Mạt sửng sốt: “Bạn trai tin đồn?!”
“ ,” Lý Tuyết : “Chị và Lục Kinh chẳng đang tạo scandal để quảng bá phim mới ?”
Chết ! Giang Mạt lập tức hoảng hốt:
Quảng bá phim, nghĩa là hợp tác công việc, chỉ là mối quan hệ làm việc. Nói cách khác… cô xóa sạch liên lạc với đồng nghiệp của !
Nghĩ đến đây, cô chỉ ôm đầu gào thét.
Tên Bùi Xuyên đúng là phân biệt giữa yêu đương và tạo scandal! Giờ thì , cô ăn thế nào với công ty đây?
Giang Mạt vội vàng mở điện thoại, định gỡ Lục Kinh khỏi danh sách đen và kết bạn .
đúng lúc , Lý Tuyết tiếp: “ mà chị , em thấy Bùi Xuyên đúng đấy. Lục Kinh thực sự . Chị nghĩ xem, chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà cứ quấy rầy chị suốt ngày, như thể chị thể từ chối . Bây giờ lý do chính đáng , chị cần để ý đến nữa.”
Động tác tay Giang Mạt khựng . Cô nghĩ ngợi một chút kéo Lục Kinh trở về danh sách đen.
Thôi , liên lạc nữa. Tạm biệt nhé.
Với tin tức Bùi Xuyên đồng ý giúp, Lý Tuyết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vẻ : “Vậy là xong ! Em thể yên tâm ngủ ngon tối nay !”
Hai tán gẫu vài câu về lịch trình công việc khi cúp máy.
Giang Mạt ném điện thoại lên giường, đó ngã lăn xuống đệm.
Cô trong chăn ấm, bắt đầu suy nghĩ về Bùi Xuyên.
Anh đối xử với cô như … Có lẽ đúng như lời Lý Tuyết , Bùi Xuyên vẫn quên cô.