Người vợ sắt đá - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:11:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi trước màn hình máy tính, nhìn dòng code phức tạp và những báo cáo tài chính rối rắm. Đây là dự án đầu tiên tôi tham gia ở công ty cố vấn luật quốc tế này. Đề tài hấp dẫn, nhưng đã bảy năm không làm việc chuyên môn, tôi cảm thấy mình như một người học việc. Những kiến thức cũ cần cập nhật, những quy trình mới cần làm quen.
- Chà, cô Lam Anh. Quay lại với công việc sau một thời gian dài nghỉ ngơi chắc là hơi... khác lạ nhỉ?
Giọng nói vang lên từ phía sau. Tôi quay lại. Là một trong những đồng nghiệp cùng phòng, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề, vẻ mặt luôn giữ nụ cười xã giao nhưng ánh mắt thì đầy vẻ dò xét.
- Vâng, có chút.
Tôi đáp lại, giọng bình thản.
- Tôi nghe nói cô từng làm ở Bộ Ngoại giao cơ đấy? Thật ngưỡng mộ.
Cô ta nói, nhưng giọng điệu lại không có chút ngưỡng mộ nào.
- Nhưng mà... chuyển sang lĩnh vực này... và sau chuyện cá nhân của cô nữa... Liệu cô có thích nghi kịp không đây? Công việc ở đây áp lực lắm đấy. Không phải mấy vụ ngoại giao bóng bẩy đâu.
Cô ta cười nhẹ, nụ cười không chạm đến mắt.
Tôi biết cô ta đang ám chỉ chuyện gì. Vụ ly hôn ồn ào của tôi với Dư Đồ. Tin tức về sự sụp đổ của anh ta vẫn còn nóng hổi trên mặt báo. Và tôi... với tư cách là người vợ cũ "tham lam" đã khiến anh ta "tay trắng"
- Cảm ơn cô đã quan tâm.
Tôi đáp lời, giữ nụ cười.
- Tôi tin rằng khả năng phân tích và đàm phán của tôi vẫn đủ dùng cho công việc này. Còn về 'chuyện cá nhân'... tôi đã giải quyết xong rồi. Giờ đây, tôi chỉ tập trung vào công việc mà thôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Áp lực ư? Tôi nghĩ tôi khá quen với áp lực rồi.
Cô ta hơi khựng lại trước ánh mắt và câu trả lời của tôi. Nụ cười trên môi cô ta cứng lại một chút.
- À... vậy thì tốt. Chúc cô may mắn.
Cô ta nói rồi quay đi.
"Định kiến." Tôi nghĩ thầm. "Luôn luôn có."
Nhưng tôi không để những lời đó làm ảnh hưởng. Tôi vùi mình vào công việc. Tập trung cao độ. Những con số nhảy múa trên màn hình không còn là những biểu tượng khô khan. Chúng là những manh mối, những câu chuyện ẩn giấu về tiền bạc, quyền lực và cả sự lừa dối.
Tôi dành hàng giờ để đọc lại các quy định pháp lý quốc tế, nghiên cứu các án lệ phức tạp, phân tích cấu trúc sở hữu chéo của các tập đoàn đa quốc gia. Càng đi sâu, tôi càng nhận ra thế giới tài chính ngầm còn phức tạp và nguy hiểm hơn cả những gì tôi từng đối mặt trong vụ ly hôn của mình.
Có một vụ án đặc biệt khó. Một tập đoàn lớn đang bị nghi ngờ trốn thuế và chuyển lợi nhuận bất hợp pháp ra nước ngoài. Đội ngũ pháp lý của công ty tôi đã làm việc nhiều tuần nhưng chưa tìm ra được sơ hở cốt lõi trong mạng lưới giao dịch cực kỳ tinh vi của họ.
Tôi xin được tham gia. Sếp ban đầu hơi e ngại, có lẽ vì tôi là người mới và vụ việc quá khó. Nhưng tôi kiên trì.
- Tôi nghĩ mình có thể nhìn thấy vấn đề từ một góc độ khác.
Tôi nói với sếp.
- Kinh nghiệm 'thực chiến' gần đây của tôi có thể hữu ích.
Sếp nhìn tôi một lúc, thấy sự quyết tâm trong mắt tôi. Cuối cùng, ông đồng ý.
Tôi làm việc cật lực. Ăn uống vội vàng bên bàn làm việc, thức khuya để nghiền ngẫm tài liệu. Tôi áp dụng tất cả những gì đã học được khi 'bóc tách' mạng lưới của Dư Đồ. Tìm kiếm những điểm bất thường, những giao dịch có vẻ hợp pháp nhưng lại đi qua những kênh đáng ngờ, những công ty ma xuất hiện trong chuỗi luân chuyển dòng tiền.
Và rồi, tôi tìm ra.
Không phải một sơ hở lớn. Mà là một chi tiết nhỏ, tưởng chừng như vô hại, trong một hợp đồng phụ giữa hai công ty con ở hai quốc gia khác nhau. Một điều khoản nhỏ, một con số chênh lệch không đáng kể so với tổng giá trị giao dịch, nhưng lại là chìa khóa để truy ngược nguồn gốc thực sự của khoản tiền và vạch trần ý đồ trốn thuế.
Tôi trình bày phát hiện của mình trước đội ngũ. Ban đầu, có người hoài nghi.
- Chi tiết này quá nhỏ, liệu có đủ trọng lượng pháp lý không?
Nhưng tôi giải thích cặn kẽ, logic, chỉ ra cách mà chi tiết nhỏ bé này liên kết với những giao dịch lớn hơn, tạo thành một chuỗi bằng chứng không thể chối cãi.
Sếp lắng nghe, vẻ mặt dần từ nghi ngờ sang ngạc nhiên, rồi cuối cùng là sự hài lòng và tin tưởng.
- Tuyệt vời, Lam Anh.
Ông nói.
- Cô đã tìm ra mấu chốt mà chúng tôi đã bỏ sót.
Phát hiện của tôi giúp đội ngũ pháp lý lật ngược tình thế, gây áp lực lớn lên tập đoàn đối diện trong cuộc đàm phán. Sự thành công ban đầu này nhanh chóng giúp tôi xóa bỏ định kiến từ những đồng nghiệp cũ. Ánh mắt dò xét ban đầu được thay thế bằng sự tôn trọng.
- Cô Lam Anh, tôi xin lỗi về lần trước.
Cô đồng nghiệp từng 'thử thách' tôi đến gặp, giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn.
- Tôi đã đánh giá sai cô. Cô thực sự rất giỏi.
- Không sao.
Tôi đáp, nụ cười chân thành.
- Chúng ta làm việc cùng nhau mà.
Tôi cảm thấy năng lượng quay trở lại. Sự tự tin đã mất đi trong những năm tháng hôn nhân, giờ đây đang dần hồi sinh mạnh mẽ. Tôi tìm thấy niềm vui trong công việc, trong việc sử dụng trí óc và kỹ năng của mình để giải quyết vấn đề.
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu ổn định. Không còn những tin nhắn quấy phá từ gia đình Dư Đồ (họ đã bị tôi chặn hết), không còn những tin đồn thất thiệt trên mạng (dư luận đã chuyển sang mục tiêu khác). Tôi có công việc ý nghĩa, có những người đồng nghiệp tốt, có căn hộ nhỏ ấm cúng của riêng mình.
Một buổi chiều thứ Bảy, tôi đang ngồi đọc sách trong quán cà phê yêu thích gần nhà. Cửa quán mở ra, một người bước vào.
Tôi ngẩng đầu lên và khựng lại.
Là Lâm Phong, người bạn cũ từ ngành ngoại giao. Nhưng đi cùng anh ấy... là một người quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-8.html.]
Một người phụ nữ trung niên, quý phái, với nụ cười hơi gượng gạo. Bà ấy là phu nhân một cựu Bộ trưởng, người tôi từng quen biết trong các sự kiện xã hội thời còn là vợ Dư Đồ.
Tôi hơi bất ngờ. Lâm Phong nhìn tôi, ánh mắt hơi ái ngại.
Họ tiến lại gần bàn tôi.
- Chào Lam Anh.
Phu nhân cựu Bộ trưởng nói, giọng hơi thiếu tự nhiên.
- Cháu khỏe không?
- Cháu khỏe, cảm ơn bác. Bác ngồi đi ạ. Lâm Phong nữa.
Tôi bình tĩnh đáp, mời họ ngồi xuống. Lâm Phong ngồi xuống cạnh bà, vẻ mặt trầm tư.
Sau vài câu xã giao gượng gạo, bà phu nhân đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp, có chút thăm dò, chút thương hại (dù tôi không cần), và cả chút... khó xử.
- Lam Anh này... Chắc cháu cũng biết tình cảnh của Đồ Đồ bây giờ rồi...
Tôi im lặng, chỉ gật đầu nhẹ.
- Nó... nó thật sự rất tệ. Tài sản bị phong tỏa hết. Các đối tác đều quay lưng. Cơ quan điều tra vẫn đang làm việc... Có lẽ... có lẽ mọi chuyện không suôn sẻ lắm.
Bà ta nói, giọng điệu khiến tôi hơi khó chịu. Như thể đó là lỗi của tôi vậy.
- Anh ấy tự làm tự chịu thôi ạ.
Tôi đáp, giọng bình thản, không một chút cảm xúc.
- Bác biết. Bác biết nó sai rồi. Nhưng... nhưng dù sao cũng là... vợ chồng cũ. Bác... bác có nhận được lời nhắn từ nó.
Bà ta ngập ngừng nhìn tôi.
- Nó muốn nói chuyện với cháu. Rất muốn. Nó nói... nó nhận ra mình đã sai rồi. Rằng... rằng tiền bạc không phải là tất cả. Rằng... rằng nó rất hối hận.
Tôi lắng nghe, vẻ mặt không thay đổi. Hối hận sao? Khi đã mất tất cả rồi ư?
- Nó nói...
Giọng bà phu nhân nhỏ dần.
- ...nó nhớ cháu. Rất nhớ. Nó nói... nó nhận ra... thứ nó mất đi quý giá hơn tất cả những gì nó từng có.
Nghe đến đây, trong lòng tôi không còn sự hả hê. Chỉ có một sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Nhớ ư? Hối hận ư? Sau khi đã đạp đổ tất cả bằng chính tay mình?
Tôi nhìn bà phu nhân, rồi quay sang nhìn Lâm Phong. Anh ấy chỉ im lặng, nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm và ủng hộ.
- Bác ạ.
Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đanh thép.
- Chuyện của cháu và anh Dư Đồ... đã kết thúc rồi. Không còn gì để nói nữa.
- Nhưng... nó nói nó rất hối hận...
- Hối hận?
Tôi cười nhẹ.
- Hối hận vì mất tiền, hay hối hận vì mất tôi? Có lẽ chính anh ấy cũng không phân biệt được nữa.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người vẫn tấp nập.
- Quá khứ đã khép lại rồi. Anh ấy đã tự tay đóng cánh cửa đó lại cách đây bảy năm, và lần cuối cùng cách đây vài tuần. Cháu không có ý định mở lại nó.
Tôi quay lại nhìn bà phu nhân, ánh mắt kiên định.
- Bác làm ơn nói với anh ấy. Cháu không giận, không hận nữa. Chỉ là... không còn quan tâm nữa thôi. Mọi thứ đã là quá khứ rồi. Hãy để nó ngủ yên đi. Cháu có cuộc sống của riêng mình bây giờ.
Bà phu nhân nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp. Bà hiểu ý tôi. Lời nhắn đã được truyền đi. Câu trả lời cũng đã rất rõ ràng.
Lâm Phong khẽ gật đầu với tôi, như một sự xác nhận.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc. Họ đứng dậy.
- Cháu... cháu sống tốt là được.
Bà phu nhân nói, giọng đầy ẩn ý.
- Cảm ơn bác.
Tôi đáp lại.
Tuệ Lâm hay cười😁
Họ rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng họ khuất dần.
Hối hận. Nhớ. Quá muộn rồi, Dư Đồ.
Tôi quay lại nhìn cốc cà phê trên bàn, vẫn còn ấm. Cuốn sách vẫn mở ở trang đang đọc dở.
Tôi nhắm mắt lại một giây, hít một hơi thật sâu. Buông bỏ. Hoàn toàn.
Mở mắt ra, tôi cầm lấy cuốn sách. Tiếp tục đọc.
Cuộc sống mới của tôi... vẫn đang chờ đợi phía trước.
Tôi nhận được sự đánh giá cao từ cấp trên trong công việc mới, một bước đệm vững chắc cho tương lai.