Màn hình máy tính vẫn sáng, hiển thị những tiêu đề nhấp nháy.
"Bê bối rửa tiền chấn động, Tổng tài Dư Đồ bị điều tra diện rộng."
Tuệ Lâm hay cười😁
"Đế chế tài chính sụp đổ, Dư Đồ đối mặt nguy cơ tù tội."
"Vụ ly hôn nghìn tỷ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm?"
Các bài báo phân tích sâu hơn, với những biểu đồ phức tạp về dòng tiền, những cái tên công ty ma được bóc trần. Tôi lướt qua, không còn cảm giác tức giận hay hả hê. Chỉ là một sự xác nhận lạnh lẽo về những gì đã xảy ra. Anh ta đã tự tay phá hủy mọi thứ.
Vài ngày sau, phán quyết ly hôn cuối cùng được đưa ra.
Thủ tục đơn giản đến không ngờ. Dựa trên những bằng chứng về nguồn gốc bất minh của tài sản và việc phần lớn tài sản hợp pháp còn lại đã bị phong tỏa hoặc dùng để trả nợ, tòa án tuyên bố Dư Đồ... tay trắng. Đúng như yêu cầu của tôi.
Tôi cầm tờ phán quyết trên tay. Mỏng manh. Nhưng nó là kết quả của cả một cuộc chiến kéo dài, của bảy năm chôn vùi và sự quật khởi.
Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực, giống như vừa trút được gánh nặng nghìn cân. Nhưng cùng lúc đó, lại có một khoảng trống không tên. Hoàn thành mục tiêu rồi, tiếp theo là gì?
Tôi chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn, nằm ở khu vực trung tâm nhưng không quá phô trương. Nó không có những món đồ đắt tiền hay không gian rộng lớn đến mức trống rỗng của căn biệt thự cũ. Nhưng nó ấm cúng. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng khách, mang lại cảm giác tươi mới.
Tôi tự tay sắp xếp đồ đạc. Lau dọn từng ngóc ngách. Cảm giác được chạm vào, được sắp đặt cuộc sống của chính mình, thật khác biệt.
Một chiều, tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại bên dưới. Tôi nghĩ về tương lai. Con đường sự nghiệp ngoại giao đã bị gián đoạn quá lâu. Liệu tôi có thể quay lại không? Hay nên tìm một hướng đi khác? Những kỹ năng tôi có... vẫn còn hữu ích chứ? Đàm phán, phân tích, đối ngoại... Chúng không chỉ dùng để đòi lại công bằng cho bản thân. Chúng có thể dùng để làm nhiều thứ khác ý nghĩa hơn.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại reo vang. Mẹ Dư Đồ.
Tôi khẽ nhíu mày, do dự một chút rồi bắt máy.
- Con làm cái gì vậy?!
Giọng bà ta ở đầu dây bên kia vẫn đanh đá, pha chút cay cú và bất lực.
- Con nghĩ con thắng rồi chắc?! Con nghĩ cứ vậy là yên ổn à?! Cả cái giới này người ta đang nhìn con đấy!
- Bà Trịnh. Tôi và Trịnh Dư Đồ đã ly hôn rồi. Giữa chúng ta không còn liên hệ gì nữa.
Tôi đáp, giọng bình thản.
- Không liên hệ gì?! Cô làm hại Đồ Đồ ra nông nỗi này mà nói không liên hệ gì?! Cô ác vừa thôi! Đồ bồ câu non đội lốt rắn độc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-vo-sat-da/chuong-7.html.]
Bà ta gào lên. Tôi nghe những lời lẽ cay nghiệt, nhưng không còn cảm thấy tổn thương. Chỉ thấy tội nghiệp.
- Bà Trịnh, anh ta làm gì là do anh ta tự chọn. Tôi chỉ làm điều đúng đắn mà thôi.
- Đúng đắn cái gì?! Cái đúng đắn của cô là làm hại chồng cũ, hại gia đình chồng cũ à?! Danh tiếng của nhà tôi giờ ra sao cô có biết không?!
- Danh tiếng của nhà bà... là do chính anh ta và có lẽ cả bà nữa... gây dựng nên đấy chứ ạ.
Tôi mỉm cười lạnh nhạt, giọng điệu vẫn lễ phép nhưng ẩn chứa sự châm chọc.
- tôi không có trách nhiệm phải gìn giữ danh tiếng được xây dựng trên những điều không minh bạch.
- Mày... mày được lắm! Đừng tưởng vậy là thoát! Tao sẽ không để yên cho mày đâu!
- Tùy bà thôi ạ. Nhưng tôi nhắc bà đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi có thể kiện bà đấy.
Tôi nói, rồi không để bà ta kịp phản ứng, cúp máy. Chặn số.
Đó là tiếng vọng cuối cùng từ thế giới cũ. Tôi không để nó làm ảnh hưởng đến mình.
Vài ngày sau, một email đến hòm thư cá nhân của tôi. Tiêu đề: "Cơ hội làm việc".
Người gửi là Lâm Phong, người bạn cũ từ thời ngoại giao, người đã giúp tôi tìm kiếm thông tin về Dư Đồ.
Nội dung email rất chuyên nghiệp. Anh ấy giới thiệu về một dự án mới mà tổ chức của anh đang triển khai, liên quan đến việc tư vấn về các quy định chống rửa tiền cho các doanh nghiệp.
"Anh nghĩ kinh nghiệm và khả năng phân tích của em rất phù hợp với vị trí này. Em có hứng thú không? Buổi phỏng vấn không chính thức vào thứ Năm tới nhé."
Tôi đọc email, cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Tôi mỉm cười. Một nụ cười thật sự, không gượng gạo, không mỉa mai. Một nụ cười đầy hy vọng và sự tự tin.
Tôi gửi email phản hồi. Ngắn gọn.
"Cảm ơn anh. Em rất hứng thú. Hẹn gặp anh thứ Năm."
Tôi đứng dậy, bước ra ban công. Hít thở sâu không khí trong lành. Cuộc sống mới đang chờ đợi. Không còn là vợ của Dư Đồ. Không còn là người phụ nữ bị tổn thương. Tôi là chính tôi. Với tất cả những kỹ năng, kinh nghiệm và sự kiên cường mà tôi đã tích lũy được.
Tôi đã "gương vỡ". Giờ là lúc để nó "lành lại"... và rực rỡ hơn xưa.
Tôi tham gia vào buổi gặp mặt hoặc dự án đầu tiên liên quan đến công việc mới, cảm thấy năng lượng và sự tự tin quay trở lại sau một thời gian dài.